Cùng với những lời nói chúc, tấm thiệp và bó hoa tươi tắn thắm, thì các bài bác thơ hoặc cũng là một trong những phần quà niềm tin vô nằm trong ý nghĩa nhằm chúng ta gửi cho tới thầy thầy giáo của tôi nhập ngày 20/11, ngày ngôi nhà giáo nước Việt Nam.
Bạn đang xem: bài thơ nói về thầy cô
Dưới đấy là những bài bác thơ về thầy thầy giáo, thơ ngắn ngủn về thầy cô, thơ lục chén bát về thầy thầy giáo... hoặc và chân thành và ý nghĩa nhất, mời mọc chúng ta tìm hiểu thêm.
Tặng cô
Tặng cô bao đóa hoa hồng
Tặng cô đối với cả mùi hương nồng sắc xuân
Tháng ngày giáo dục ân cần
Cho bao mới thêm phần dựng xây
Tiếng cô tưởng niệm mới mẻ đây
Xây bao niềm hạnh phúc tràn trề nâng niu.
(Khuyết danh)
Lời của thầy
Rồi những em một ngày tiếp tục lớn
Sẽ cất cánh xa xăm đến tới nằm trong trời
Có lúc nào lưu giữ lại những em ơi
Mái ngôi trường xưa 1 thời em tiếp tục sống
Nơi đã mang em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt quãng đời đầu bóng non ca dao
Thủa học tập về dòng sản phẩm nắng và nóng xôn xao
Lòng thơm nức nguyên vẹn như hương thơm mực mới
Dẫu hiểu được những mon ngày chuẩn bị tới
Thầy trò tôi cũng có những lúc phân chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gửi những em thêm thắt vài điều nhắn nhủ
Một lời nói khuyên nhủ biết thế nào là mang đến đủ
Các em đem theo đuổi từng bước một hành trình
Các em khi nào thì cũng lưu giữ chớ quên:
Sống mang đến xứng với lộc tâm phẩm giá bán...
Rồi những em từng người chuồn từng ngã
Chim tung trời cất cánh bỗng nhiên cánh thanh niên
Ở điểm đâu: rừng thâm thúy, biên thuỳ từng phụ thân miền
Ở chỗ nào đem thầy luôn luôn thương lưu giữ.
Khi thầy về ngủ hưu
Cây phượng già nua treo ngày hè bên trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con cái ráng… trong năm này hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… vết mờ do bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày ngày qua hoặc tự động mon năm nào
Con nao nức phi vào ngôi trường trung học
Thương cây lúa hóa thân thích kể từ phân tử thóc
Thầy ươm mùa vàng, khu đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sảnh ngôi trường cũ ở đau?
Hay nỗi lưu giữ lấp vùi theo đuổi cát bụi?
Dẫu đắng cay, dẫu trăm ngàn nhức tủi
Nhọc nhằn nào là thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng và nóng lên cao
Vai áo bạc như color trang vở cũ
Con mong muốn gọi sao lòng nhức nghẹn ứ
Đã bao chuyến con cái ngỗ ngược thầy ơi!
Nghe thầy hiểu thơ
Em nghe thầy hiểu bao ngày
Tiếng thơ đỏ au nắng và nóng xanh rờn cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm dịu như giờ đồng hồ của bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe gửi trận mưa thân thích trời
Thêm yêu thương giờ đồng hồ hát u cười
Yêu thơ em thấy khu đất trời rất đẹp ra…
(Trần Đăng Khoa)
Cô giáo của con
Mỗi Lúc nhập lớp
Cô cười cợt thiệt tươi
Say sưa giảng bài
Giọng cô rét áp
Bạn nào là hoặc nghịch
Cô chẳng quí đâu
Bạn nào là chuyên nghiệp ngoan
Cô yêu thương lắm đấy
Cần như phân tử muối
Đẹp như hoa rừng
Cô giáo của con
Ai nhưng mà chẳng quý.
(Khuyết danh)
Cô thầy tôi
Trong ngôi trường vất vả dạy dỗ đàn con
Chẳng lo ngại gian khó quãng thân thích mòn
Ló sáng sủa rạng đông cơm trắng mãi vội
Về tối lịm tắt bữa ko ngon.
m thì thầm hướng dẫn ơn luôn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên nhủ rằng nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm những giọt mồ hôi toàn vết mờ do bụi phấn
Cô Thầy cực khổ nhọc mệt tựa ngàn non.
Tri ân người lái đò
Tri thức rất lâu rồi quay về phía trên,
n tình thâm thúy nặng trĩu của cô ý thầy!
Người đem khả năng chiếu sáng soi đời trẻ em,
Lái chuyến đò chiều thanh lịch bến đây?
Đò cho tới vinh quang quẻ điểm khu đất kỳ lạ,
Cám ơn người tiếp tục lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi nhập dạ…
Người đã hỗ trợ con cái vượt lên đắng cay!
(Nguyễn Trung Dũng)
Lời ru của thầy
Mỗi nghề nghiệp mang trong mình một lời nói ru
Dở hoặc thầy cũng lựa chọn ru khúc này
Lời ru của bão táp color mây
Con sông của u lối cày của cha
Bắt đầu dòng sản phẩm tuổi hạc lên ba
Thầy ru điệp khúc quê ngôi nhà mang đến em
Yêu rồi cũng lưu giữ yêu thương thêm
Tình yêu thương chẳng đem bậc thềm cuối đâu!
Thầy ko ru đầy đủ ngàn câu
Biết con cái chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em mang trong mình một thời
Ước mơ thì rộng lớn như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa nhập hồn
Cái hoa nhập lá, dòng sản phẩm mơ nhập cây
Thầy ru không còn cả đắm đuối say
Mong mang đến hoàn toàn ước mơ chan chứa của em.
Mẹ ru em ngủ tròn xoe đêm
Thầy ru Lúc mặt mũi trời lên từng ngày
Trong em phân tử chữ xếp dày
Đừng quên u vẫn bồn chồn gầy gò phân tử cơm
Từ nhập vòm non ngôi trường
Xin lời nói ru được dẫn lối em đi
(Con lối thầy tưởng song khi
Tuổi thơ lăn kềnh một vòng bi cho tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già nua thôi
Hóa thân thích vào cụ thể từng cuộc sống những em
Thì cho dù phấn White bảng đen
Hành trang ấy đầy đủ thầy đem theo đuổi bản thân.
Hoa và ngày 20/11
Nụ hoả hồng rất lâu rồi ấy
Còn lắc rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi hạc một vừa hai phải song mươi
Cô tôi đem áo lâu năm trắng
Tóc xanh rờn cài đặt một nụ hồng
Ngỡ ngày xuân thanh lịch quá
Học trò ngơ ngẩn đợi nom...
Nụ hoả hồng rất lâu rồi ấy...
Xuân thanh lịch, thầy tiếp tục tư mươi
Mái tóc chuyển màu sắc vết mờ do bụi phấn
Nhành hoa cô đem còn cài?
Nụ hoả hồng rất lâu rồi ấy...
Tà áo lâu năm White điểm nao,
Thầy cô - những mùa trái ngược ngọt
Em bỗng nhiên trở nên hoa khi nào là.
Bụi Phấn
Nay tiếp tục xa xăm rồi yêu thương lốt ơi
Nhớ thầy cô lưu giữ.... cho tới đùa vơi
Trường xưa cánh phượng ngày nao đã
Dõi theo đuổi tớ nhằm nghẹn muôn lời
Khi tôi ném bảng ở ngang ngổn
Thầy cho tới chúng tôi vẻ ôn tồn
Viết lên song chữ cười cợt phấn chấn vẻ
Bảng tương tự tớ cũng có thể có "hồn"...!
Bụi rớt rơi bên trên dáng vẻ hao gầy
Phấn chì vết mờ do bụi phủ tóc như mây
Rớt cất cánh hồn phấn tan từng mảnh
Rơi xuống thực hiện thêm thắt bạc tóc thầy
Có nên thầy đang được nảy phân tử mầm?
Hạt mơ thầy chuyên nghiệp bón xung quanh năm!
Bụi thời hạn cứ cất cánh theo đuổi gió
Nào biết ngày mai tiếp tục thăng trầm
Rơi như lá héo ni thoát ly cành
Trên lối gian nan hóa hòng manh
Bụt giảng rất lâu rồi thầy tôi đã
Giảng giải từng câu thiếu hụt niên trở nên...
Có biết ngày mai tiếp tục rời khỏi sao
Hạt mơ thầy nảy biết là bao
Bụi trần phấn toả mau nhạt thắm
Nào biết ngày sau tiếp tục thế nào!
Rơi rơi nắng và nóng bão táp sương lù mù ảo
Trên cái ngôi trường xưa nhạt nhẽo ngói màu
Tóc người xưa cũng chen sợi bạc
Thầy tê liệt ngôi trường phía trên lệ cứ trào...
Con vẫn yêu thương sao những điểm 10
Yêu thầy trách móc trị học tập nhưng mà chơi
Phút giây ngày ấy như sinh sống lại
Này tuổi hạc thơ ngây chẳng không còn lời
Làm sao nhằm quay về ngày xưa
Có thể ngoan ngoãn rộng lớn chẳng nghịch tặc đùa
Nào ai ko lưu giữ bản thân "hưởng" phạt
Quên những trận đòn từng chưa?
Ngày ni con cái vẫn lưu giữ ân tình
Xưa còn trẻ trung tiếp tục miệt khinh
Thầy - Cô nâng sách tay dìu dắt
Dạy dụ dỗ trở nên nhân canh ty nước mình
Khi con cái đựng bước xa xăm cái trường
Tuổi người tiếp tục đầy đủ nhằm vấn vương
Còn lưu luyến quý khách - Thầy - Cô mãi
Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương
Có một nghề nghiệp như thế
Đinh Văn Nhã – Hà nội 6/1/2017
“Có một nghề nghiệp vết mờ do bụi phấn bám chan chứa tay
Người tớ bảo này là nghề nghiệp trong sáng nhất
Có một nghề nghiệp ko trồng cây nhập đất
Mà tạo nên mang đến Đời chan chứa trái ngược ngọt hoa tươi”!
Có một nghề nghiệp tập luyện cả đời người
Để tạo nên sự tươi tốt mang đến thiên hạ
Có một nghề nghiệp thiệt đớn nhức nghiệt ngã
Để đem tặng mang đến Đời những Tài tử Giai nhân
Lặn lội cả đời nhả lựa chọn tơ ươm
Cho loại Người được đem lụa vàng óng ả!
Có một nghề nghiệp vượt lên bao trở ngại cao cả
Để tập luyện mang đến Đời những nguồn lực có sẵn vô biên
Có một nghề nghiệp luôn luôn huấn luyện những “Tài, Hiền”
Cho quốc gia được bình yên lặng thịnh vượng!
Có một nghề nghiệp luôn luôn tạo ra thú vui sướng
Cho rất nhiều người đạt sự nghiệp thăng hoa
Có một nghề nghiệp kể từ sáng sủa cho tới chiều tà
Dạy dụ dỗ học tập trò miệt chuốt ko ngơi nghỉ
Có một nghề nghiệp ngay lập tức kể từ nhập suy nghĩ
Nhận trách móc nhiệm với Đời,
Làm Thầy của tất cả những bâc Vĩ nhân!
Có một nghề nghiệp cũng có những lúc quên thân
Mang con cái chữ gieo vần điểm heo hút
Có một nghề nghiệp ném tiền lộc mua sắm giấy má bút
Dạy những em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao
Xua nắng và nóng Hè Thu, cõng bão táp Đông vào
Thổi non rượi những ngày Hè oi bức!
Có một nghề nghiệp cứ mỗi một khi thức giấc
Đã nghĩ về nặng trĩu tình về mới tương lai.
Nguyên khí Quốc Gia tiếp tục ngọt ngào và lắng đọng về đâu?
Khi Hiền Tài ko được nuôi trồng chuyên nghiệp bón!
Ôi Trời Đất kí thác mang đến ngành tớ trách nhiệm lớn
Nghiệp mênh đem nhưng mà chức sắc lại cỏn con!
Ta luôn luôn ước mơ mang đến Đất nước được vuông tròn
Thoát địch họa và tai ương rình dập
Phải gắng xây một thành tháp vững vàng chắc
Cho Tổ Quốc được yên lặng phấn chấn, Đất nước được thái hoà.
Cho Quê mùi hương nhập tê liệt đem mình
Được tận hưởng hoàn toàn vinh quang hòa bình hạnh phúc!
Nghề Nhà Giáo được vinh danh tiến bộ bước
Cùng từng nghề nghiệp xây mực thước mang đến đời
Cho Thiên hạ mãi mãi xanh rờn tươi
Cho cuộc sống đời thường được thay đổi đời oanh liệt
Cho trần thế người nào cũng nhận biết
Nghề Giáo là Thầy canh ty quốc gia được thăng hoa!
Nghĩa cô thầy mãi ko quên
Bao năm mon, ni tớ giật thột tỉnh giấc
Sắp qua chuyện rồi những mon ngày thân thích thương
Những ngày phấn chấn của một thuở cho tới trường
Đang trôi dạt theo đuổi từng chòm mây White.
Con lưu giữ lắm những rất lâu rồi đằm thắm
Cô dậy con từng đường nét chữ vần thơ
Cô đem con cái gõ cửa nhà cuộc đời
Và duyên dáng vẻ của một người đàn bà.
Tâm hồn con cái, một nỗi phiền dài
Cô ôm ấp, xoa đầu Lúc con cái khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nom bọn chúng con
Tuổi nhỏ bọn chúng con cái nào là đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ ngược gọi cô là "trại chủ"
Và bọn chúng con cái là những con cái chiên nhỏ bé nhỏ
Cô chăn dắt bên trên đồng cỏ trí thức mênh mông.
Khi những ngày cuối của thời học viên chuẩn bị qua
Con mới mẻ giật thột xem sét một điều nho nhỏ
Một tình thương mênh mông và vô tận
Cô dành riêng cả mang đến những con cái chiên nhỏ bọn chúng con cái.
Người lái đò
Một đời người - một dòng sản phẩm sông...
Mấy ai thực hiện kẻ đứng nom bờ bến,
"Muốn qua chuyện sông nên lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đem ...
Tháng năm dầu dãi nắng và nóng mưa,
Con đò trí thức thầy đem rất nhiều người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu thương xin xỏ tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - cái đầu sương
Mãi theo đuổi tớ từng muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn tồn tại đây
Thầy đem tiếp những đò chan chứa qua chuyện sông...
Nhớ thầy giáo ngôi trường xã cũ
Bao năm lên phố, xa xăm làng
Nhớ con cái bướm White hoa vàng lối quê
Nhớ bài bác tập luyện hiểu a ê
Thương thầy giáo cũ mơ về tuổi hạc thơ
Xiêu nghiêng đường nét chữ đần khờ
Tay cô cố rét cho tới giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu chuyến xem
Tình cô như u biết đem sánh gì.
Tờ i nguếch ngoác cây bút chì
Thấm color mực đỏ au điểm ghi mặt mũi lề
Thương ngôi trường cũ, lưu giữ xã quê
Mơ sao được một ngày về thăm hỏi Cô!
Thầy
Cơn bão táp vô tình thổi mạnh sáng sủa nay
Con bỗng nhiên thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự động nhủ rằng này là vết mờ do bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi ko nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi ...
Lớp học tập trò rời khỏi chuồn, còn thầy ở lại
Mái chèo này là những viên phấn trắng
Và thầy là kẻ đem đò cần thiết mẫn
Cho bọn chúng con cái lý thuyết tương lai
Thời gian ngoan ơi xin xỏ tạm dừng chớ trôi
Cho bọn chúng con cái bó tay cúi đầu chuyến nữa
Gọi giờ đồng hồ thầy với toàn bộ tin yêu yêu thương...
Cô ơi
Rời cái ngôi trường thân thích yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn luôn ứ lại
Lời dạy dỗ bảo của cô
Ngày ấy nhập mùa thu
Bước chân em rộn ràng...
Cô ko lời nói kể từ giã
Xa ngôi trường tự động khi nào
Em tưởng chừng như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời nói thả thiết
Từ giọng cô nhẹ nhõm hiền
Thời gian ngoan bước triền miên
Cô ko chuyến con quay lại
Chúng em lưu giữ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô che chở...
Nay bọn chúng em khôn ngoan lớn
Ngày rời ngôi trường sát đến
Bao giờ hội ngộ cô?!
Nắng rét sảnh trường
Cây điệp già nua xòe rộng lớn giã yêu thương thương
Lá lấp lánh lung linh cười cợt duyên nằm trong bóng nắng
Giờ đang được học tập, mảng sảnh vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông giờ đồng hồ mức giá bâng qươ.
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng rẽ theo đuổi chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả bão táp cũng biết đắm đuối thơ nữa
Thổi phảng phất nhập non ngọt giọng thầy dìm.
Cả lớp say theo đuổi từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng song ríu rít
Sà xuống sảnh tắm nóng ran color xanh
Em ngồi yên lặng tợp suối mật nhập lành
Thời gian ngoan như giới hạn trôi ko bước nữa
Không gian ngoan cũng ở yên lặng không đủ can đảm cựa
Ngại ngoài tê liệt nóng ran tiếp tục thôi vàng
Sân ngôi trường căng rộng lớn ngực cho tới thênh thang
Kiêu hãnh phô trương bên trên bản thân color nắng và nóng ấm
Lời thơ thầy vẫn uyển chuyển thâm thúy lắng
Nắng rét rộng lớn nhờ giọng rét của những người...
Không đề
"Mãi mãi mặt mũi con cái giờ đồng hồ của Thầy vang vọng.
Đã xa xăm rồi nhưng mà con cái tưởng ngày qua.
Bài giảng của thầy như lẹo cánh ước mơ,
Cho con cái cất cánh ngoài vùng trời cổ tích.
Có những khi âm thầm con cái nom,
Vầng trán thầy lưu lại những mối nhăn...
Tuổi thơ con cái tựa như những ánh trăng rằm,
Sao thấy được nổi lòng thầy nằm trong năm mon.
Đã qua chuyện rồi 1 thời và con cái tiếp tục rộng lớn.
Bài học tập quãng đời đầu con cái hiểu rõ thầy cô.
Lời trả lời mang đến con cái không hề là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại mênh mông.
Ở điểm xa xăm theo đuổi mùi hương cất cánh của bão táp,
Con gởi lòng bản thân tôn trọng cho tới thầy yêu"
Lời cảm tạ
Tôi đứng lặng thân thích cuộc sống nghiêng ngả
Để một chuyến lưu giữ lại cái ngôi trường xưa
Lời dạy dỗ rất lâu rồi nổi tiếng thoi đưa
Có bóng nắng và nóng in dòng sản phẩm sông xanh rờn thắm
Thoáng quên mất mặt thời điểm giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng trở nên này còn có bóng hình hôm qua
Nhớ được điêu gì được dạy dỗ những ngày xa
Áp dụng - cứng cáp nhơ gốc mối cung cấp tiếp tục có
Nước đôi mắt thành công xuất sắc hoà nỗi nhức đen thui đỏ
Bậc thềm nào là dìu dắt những bước đi
Bài học tập đời tiếp tục học tập được những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
Vun xới giấc mơ vị trái ngược tim ấp ủ
Để cây đời đem giã lá xum xuê
Bóng non nghỉ chân là một trong những vùng quê
Nơi ơn tạ là cái ngôi trường nuôi lớn
Xin phút bình tĩnh thân thích muôn điều hời hợt
Cảm tạ cái ngôi trường ơn nghĩa thầy cô.
Thầy cô
Thầy đó là những vì như thế sao thắp sáng
Là đèn lối soi rạng lối em đi
Còn Cô là kẻ u nhân từ phú quý
Mà trời dành riêng nhằm dậy dụ dỗ bọn chúng em
Mỗi năm có duy nhất một lần
Hai mươi, mươi một, ngày dành riêng Thầy - Cô
Học trò bao đường nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng và nóng rất đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày nhọc mệt Thầy - Cô dụ dỗ dành
Bây giờ vài ba phút mỏng manh manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày phấn chấn ngôi nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cô khỏe mạnh, trồng người tiếp sau
Mãi nhập tôi, ngôi ngôi trường ấy
Mỗi Lúc lá xào xạc
Như những nốt nhạc vui
Cùng hoà nhập điệu hót
Của lũ chim bên trên cành.
Đến Lúc hoa phượng nở
Đỏ rực cả sảnh trường
Cũng là lúc ve sầu khóc
Cho tình chúng ta phân chia ly
Ôi! Mái ngôi trường yêu thương dấu
Ôi! Thầy cô thân thích yêu
Chắp mang đến tôi song cánh
Bay cao bên trên lối đời.
Thời gian ngoan sao thời gian nhanh quá
Đã bao năm xa xăm trường
Nơi phương xa xăm xứ người
Nhìn cảnh lưu giữ ngôi trường xưa.
Tôi ước mơ một ngày
Được về lại ngôi trường xưa
Tìm lại chút kỷ niệm
Của 1 thời mơ mộng.
Đừng nhé thời hạn ơi!
Đừng phủ lù mù kỷ niệm
Đừng phủ lớp rong mờ
Để còn mãi nhập tôi!
Thơ về thầy cô ngắn: Cô Giáo Lớp Em
Cô giáo lớp em
Xinh rất đẹp hoành tráng
Làn domain authority White sáng
Đôi giầy bóng loáng
Ai nom cũng choáng
Em nom choáng rộng lớn.
Xem thêm: lời bài hát lạ lùng
Thơ 4 câu về thầy cô: Nghề nghề giáo cao quý
Ai cũng bảo nghề nghiệp nghề giáo cao quý
Nhàn hạ thanh cao…em cũng thấy tự động hào
Hai tư tuổi hạc ko một chuyến thực hiện mẹ
Mà em tiếp tục đem cả thảy đàn con cái.
Ngày Tết Nhà Giáo
Tác giả: Đặng Ngọc Đào
Ngày phấn chấn xin xỏ chúc những Cô Thầy
Mạnh khỏe mạnh, bình an, giọng hát hay
Họp mặt mũi bên nhau phấn chấn tiệc nhỏ
Hoa tươi tắn, chúc tụng thiệt đong đầy
Bao ngày vất vã mặt mũi ngôi trường lớp
Dạy dụ dỗ đàn em hăng hái say
Đóng canh ty mang đến đời thêm thắt sắc thắm
Vinh danh sáng ngời, cảm ơn dày...
Thơ 20-11: Lá đổi màu tóc thầy
Tác giả: Hồ Ngọc Quân
Về ngôi trường mừng đón huân chương
Gặp thầy gặp gỡ chúng ta tình thương dạt dào
Lâng lâng xúc cảm dưng trào
Tóc thầy điểm bạc phỏng nào là chẳng hay
Sân ngôi trường xanh rờn thắm chồi cây
Phải chăng lá đổi màu tóc thầy của tôi
Ra về lòng những bồi hồi
Nguyện rằng luôn luôn mãi là kẻ trò ngoan ngoãn.
Thơ lục chén bát về thầy cô
Tri ân
Tác giả: Thái Tài
Thu tàn trời tiếp tục thanh lịch đông
Bồi hồi tấc dạ lưu giữ hòng cô thầy
Người trao khát vọng hôm nay
Chắp mang đến song cánh em cất cánh nhập đời
Bao chuyến đò lặng ko lời
Ươm mơ xanh rờn chất lượng tốt tỏa sáng tương lai
Bên trang giáo án miệt mài
Hao gầy gò tận tâm năm lâu năm mon qua
Từng câu từng chữ ê a
Bao lời nói giáo dục thiết thả nồng nàn
Mỏi hao sớm khuya gian ngoan nan
Nhiều tối tắt giờ đồng hồ ho khan quặn lòng
Bao mới tiếp tục thanh lịch sông
Thầy cô luôn luôn mãi vọng nom theo đuổi cùng
Mặc mang đến mưa bão táp bão bùng
Vẫn lặng lẽ thắp sáng sủa vùng trời mơ
Hôm ni kính tết vần thơ
Tri ân nhì giờ đồng hồ vô bờ tương khắc ghi
Nẻo đời dẫu đem thịnh suy
Dù bao gian khổ mãi ghi ơn dầy
Mừng ngày ngôi nhà giáo hôm nay
Kính dưng lời nói chúc cô thầy muôn nơi
An khang niềm hạnh phúc rạng ngời
Gia can êm dịu rét hoàn toàn đời yêu thương thương
Dẫu mang đến cơ hội trở ngàn phương
Lòng hoài tương khắc khoải vương vấn cô thầy
Chuyến đò tri thức
Tác giả: phẳng phiu Lăng Tím
Tôi về thăm hỏi cái ngôi trường xưa
Bao nhiêu kỷ niệm như một vừa hai phải mới mẻ đây
Pha sương làn tóc cô thầy
Bảng đen thui phấn White còn phía trên căn phòng
Con đò neo đậu bến sông
Đưa đàn thiếu nhi rét nồng yêu thương thương
Bằng lăng tím rụng cuối đường
Phượng buồn nỗi lưu giữ vương vấn níu hè
Ríu ran chim hót cành me
Cánh diều ước mơ tớ về tuổi hạc thơ
Bên trang giáo án từng giờ
Lặng thì thầm thầy vẫn đem đò qua chuyện sông
Ngoài sảnh vương vãi sợi nắng và nóng hồng
Chuyến đò trí thức mênh mông tình thầy
Thơ 5 chữ về thầy cô giáo
1. Bao ngày thu chuồn qua
Gói hành trang thêm thắt nặng
Mái đầu thầy bạc trắng
Hòa nhập nắng và nóng thời gian
Những vất vả gian ngoan nan
Ơn thầy, sao điểm được?
Mênh mông như biển lớn nước
Cao rộng lớn tựa núi non
2. Viên phấn White bên trên tay
Những dòng sản phẩm chữ nắn nót
Bụi phấn nào là cất cánh bay
Vướng bên trên làn tóc cô
Những tháng ngày trôi qua
Để lại bao kỉ niệm
Em từng ngày 1 lớn
Không lúc nào quên cô
Thời gian ngoan trôi thời gian nhanh quá
Bao kỉ niêm phấn chấn đùa
Dưới cái ngôi trường thân thích yêu
Em yêu thương cô vô cùng nhiều
Thơ 20/11 vị giờ đồng hồ Anh: The Teacher
(Tác giả: Amlia Jane)
Remember when we met?
When I was just a kid.
And you said vĩ đại má,
"It's okay, we're all friends here."
And treated má lượt thích a normal kid?
Well even if you don't,
Thank you, as you now mean the world vĩ đại má.
Remember when I first cried in front of you?
When times were tough for má.
And you said vĩ đại má,
"It's okay, I'm here."
And it all seemed a little better?
Well even if it's slipped your mind,
It made má who I am today.
Remember when you fell apart?
You couldn't cope without your Dad.
And I said vĩ đại you,
"It's okay, I'm here for you."
And you put back up your mask?
Because it had slipped that day and I saw,
The real you, scared and hiding.
Remember when I left you?
To move on vĩ đại my next stage.
And you said vĩ đại má,
'I'll always be here for you.'
And we hugged and talked for hours?
You wanted má vĩ đại chase my dreams,
And helped má through my fear.
Remember when I became you?
And you took vĩ đại the sidelines.
And I said vĩ đại you,
'I'm here vĩ đại carry on.'
And you watched lượt thích a proud parent,
As I took my first steps?
Now it's má remembering you,
As you lie in the ground.
I'll always remember your calming voice,
And be grateful for what I found.
Nào nằm trong lưu giữ chuyến trước tiên gặp gỡ gỡ
Em - một đứa trẻ em chan chứa bỡ ngỡ
Mỉm môi cười cợt thầy nhẹ dịu phát biểu khẽ
"Nào cô nhỏ bé, tất cả chúng ta thực hiện chúng ta nhé"
Và cứ thế, như bao học tập trò khác
Thầy chỉ em từng phút từng ngày
Thầy đang trở thành cả toàn cầu, cảm ơn!
Nhớ chuyến trước tiên em khóc nhè
Vấp té quãng đời đầu thực hiện em gục ngã
Mỉm môi cười cợt thầy nhẹ dịu phát biểu khẽ
"Nào cô nhỏ bé, thầy ở kề bên rồi nhé"
Rồi cứ thế, từng trở ngại tan biến đổi,
Em bước tiếp cho dù đời còn giông tố
Sóng bão táp tiếp tục qua chuyện tạo thành em của ngày thời điểm ngày hôm nay.
Thầy còn lưu giữ ngày tim thầy tan vỡ?
Khúc giắt chuyện đời với những người thân phụ thân thích yêu
Vẫn mỉm cười cợt em nhẹ dịu phát biểu khẽ
"Nào chớ bồn chồn, em mặt mũi thầy rồi nhé"
Thầy nom em với với ánh nhìn ngày xưa
Và ngày tê liệt, em biết thầy cũng thế
Cũng hoảng hốt hãi và lủi trốn như ai.
Thầy còn lưu giữ, ngày em rời xa cái trường?
Để bước tiếp tuyến phố phía trước
Vẫn mỉm cười cợt, thầy nhẹ dịu phát biểu khẽ
Thầy ở phía trên, vẫn nhập tim em
Ấm áp những dòng sản phẩm ôm, nhẹ dịu từng lời nói nói
Thầy khuyên nhủ em gạt từng sự hoảng hốt hãi
Để theo đuổi xua đuổi ước mơ hằng ôm ấp
Thầy lưu giữ chứ, ngày em trở nên thầy giáo,
Thầy nhẹ dịu dựa ghế đá mặt mũi em
Vẫn nụ vười và tiếng nói ân cần
"Thầy ở phía trên, để xem em tiếp bước"
Thầy nom em với anh đôi mắt tự động hào
Như thân phụ u nom con cái bản thân chập chững
Và lúc này cho tới phiên em tưởng nhớ
Ngày thầy yêu kính yên lặng ngủ bên dưới khu đất sâu
Lòng khu đất sau sao chôn được lời nói thân mật thầy căn dặn
Ơn thầy em xin xỏ mãi tương khắc ghi.
Ngoài những lời nói chúc, bài bác thơ về thầy cô, những chúng ta có thể tìm hiểu thêm những câu đối về thầy cô, bài bác văn về thầy cô...
Các chúng ta cũng hoàn toàn có thể lựa chọn những bài bác thơ hoặc về thầy thầy giáo phía trên nhằm thực hiện nội dung báo tường mang đến tập luyện thể lớp bản thân nhé.
Xem thêm: lời bài hát hoang mang
Bình luận