bắt cóc em đem về làm vợ

                                    
                                              

Trở về mái ấm, trước cửa ngõ người canh ty việc đang được xếp trở thành nhì sản phẩm tiếp nhận cậu. Quản gia bước rời khỏi kính cẩn kính chào.

"Cậu chủ!" Kim Tại Hưởng mỉm cười cợt kính chào ông rồi cũng bước lên chống thay cho vật dụng.

Bạn đang xem: bắt cóc em đem về làm vợ

Ít phút sau, cậu khoác cái áo sơ-mi white nằm trong cái quần sọt ngang đầu gối. Bây giờ cậu thiệt sự rất rất buồn, ngay lập tức rời khỏi ngoài cửa ngõ ngồi thẫn thờ. Cậu cúi mặt mũi nhìn xuống khu đất, bên trên khóe đôi mắt hốt nhiên ngấn nước. Gió chợt thổi mạnh, càng khiến cho khóe đôi mắt cậu thêm thắt cay, cai quản gia thấy cậu ngồi cúi mặt mũi ở trước cửa ngõ ngay lập tức cho tới mặt mũi trình bày.

"Cậu công ty, ngồi ngoài này rét mướt lắm, ngài nên vô vào lên đường. Đừng hóng ông công ty, ngài ấy tiếp tục về trễ lắm cơ." Kim Tại Hưởng rung lắc đầu vấn đáp.

"Không sao. Tôi ko nên hóng anh ấy, đơn giản tôi ngồi hóng dông thôi. Không sao đâu, chưng vô lên đường."

Quản gia đành nên lên đường vào trong nhà. Gió rét mướt như thế lỡ cậu bị cảm, ông công ty tiếp tục khiển trách móc ông thôi. Ông ngay lập tức lên đường vào trong nhà lấy cái áo khóa ngoài fake mang đến cậu. Cậu fake tay cụ lấy.

Kim Tại Hưởng ngồi thẩn thơ ở cơ. Quản gia ko biết làm những gì rộng lớn đành nên vứt mặt mũi cậu, đùng một phát trời lại mưa, tuy nhiên cậu vẫn chẳng động che, vẫn ngồi yên ổn, mưa rất rộng lớn. Quản gia vội vàng đem cho dù rời khỏi lấp mang đến cậu.

"Cậu công ty, mau vào trong nhà lên đường. Cậu tiếp tục bệnh dịch cơ. Cậu công ty à." Đáp lại giờ đồng hồ gọi của ông là việc yên lặng của cậu. Quản gia phiền lòng lên giờ đồng hồ "cậu công ty."

"Bác vào trong nhà lên đường...con cháu ko có gì. Mặc kệ con cháu. Vào mái ấm lên đường."- Giọng cậu khàn khàn, nỗ lực vấn đáp ông, lão cai quản gia nhìn cậu rung lắc đầu. Ông biết cậu đang được khóc, tuy nhiên ông ko biết nên làm thế nào.

"Đừng gọi mang đến anh ấy...chưng vào trong nhà ngủ lên đường..." Mưa rất rộng lớn, cứ ồ ạt trút bỏ xuống toàn thân nhỏ nhỏ bé cơ.

Xem thêm: chỉ yêu mình em truyện

"Hic...huhu..." Kim Tại Hưởng òa khóc...vì sao chúng ta hoàn toàn có thể ăn ở với cậu như vậy!?...Kim Tại Hưởng cứ ngồi khóc bên dưới mưa kể từ 7h cho tới 10h khuya. Quản gia ở vô chống cứ phiền lòng phấp phỏng, chịu đựng không còn nổi ông ngay lập tức rời khỏi cửa ngõ coi demo, thì ko thấy bóng hình cậu đâu. Chắc cậu đang được lên chống rồi, ông mới nhất yên tâm lên đường ngủ.

11h khuya Tuấn Chung Quốc mới nhất về mái ấm. Tên vệ sĩ thấy anh ngay lập tức chạy lại Open xe cộ. Tuấn Chung Quốc thanh âm trầm thấp chất vấn.

"Có xẩy ra chuyện gì không?" Tên vệ sĩ một mực kính cẩn đáp.

"Lúc về lại nhà cậu công ty lên chống thay cho vật dụng tiếp sau đó rời khỏi bậc thềm trước cửa ngõ ngồi từ thời điểm 7h tối cho tới 10h khuya."

"Trời mưa cũng ko lên đường vô sao?"

"Vâng ạ, cai quản gia với khuyên răn can, cũng đều có rước cho dù rời khỏi tuy nhiên cậu công ty cũng ko cần thiết."

Mày đẹp nhất nhíu lại, Tuấn Chung Quốc thô bạo đóng góp cửa nhà xe cộ lại. Hung hăng tăng trưởng chống của Kim Tại Hưởng.

Xem thêm: vị bắc xuân thiên thụ

"Kim Tại Hưởng, em với chịu đựng thôi lên đường ko."- Tuấn Chung Quốc chân giẫm mạnh cửa nhà chống, rộng lớn giờ đồng hồ quát lác, tuy nhiên khi căn chống hình thành, anh chỉ thấy cậu đang được ngồi bên dưới khu đất gục mặt mũi lên chóng. Anh tiến bộ lại ngay gần cậu.

"Tại Hưởng..." Người cậu rét ran, anh thở lâu năm, bế cậu lên chóng thì đùng một phát cậu tỉnh dậy.

"Anh...làm những gì vậy."- Giọng cậu thì thào như đang được cố rất là nhằm trình bày.