bảy thanh hung giản

Tác phẩm: Bảy Thanh Hung Giản

Tác giả: Vĩ Ngư

Bạn đang xem: bảy thanh hung giản

Chuyển ngữ:

1 cho tới 8: Lê Linh

còn lại: Trà Hương

Thể loại: Tâm linh, ma mãnh quái

Độ dài: 242 chương 

GIỚI THIỆU

Theo truyền thuyết kể lại, Lúc mái ấm Chu suy vi, mái ấm đạo đức nghề nghiệp Lão Tử đưa ra quyết định quy ẩn, cưỡi trâu đen sạm qua màn Hàm Cốc.

Vị quan lại trấn lưu giữ cửa quan là Doãn Hỉ nghe tin cẩn, thám thính từng cơ hội lưu giữ ông ở lại tuy nhiên ko được, đành nói: “Tiên sinh học tập rộng lớn tài cao, lẽ nào ko nghĩ về cho tới ghi lại cho tất cả những người đời cái gì sao?”

Sử sách viết lách, lúc ấy Lão Tử nghỉ chân tía mon, viết lách nên cuốn sách “Đạo Đức Kinh” chừng năm ngàn chữ.

Cũng sở hữu kẻ phao đồn, loại Lão tử nhằm lại, ngoài cuốn “Đạo Đức Kinh”, còn tồn tại một loại người sử dụng tía thần điểu Phượng, Hoàng, Loan nhằm hàm ấn, gọi là “Thất căn hung giản”.

∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴∴

*Xin gửi điều cảm ơn cho tới chúng ta Lê Linh và chị Hàn Vũ Phi vẫn chung ý nhằm thương hiệu truyện là “Bảy Thanh Hung Giản”, mặt khác tôi cũng van nài mượn điều của dịch fake Lê Linh nhằm phân tích và lý giải về thương hiệu truyện như sau:

Tác phẩm tiên tiến nhất của Vĩ ngư nằm trong series truyện Huyền dị ( bí ẩn kỳ lạ) cùng theo với Oán khí vấp chuông, Bán yêu thương Tư Đằng và Khai Phong chí tai ác (Đồng nhân Triển Chiêu) .

Về cái brand name truyện, “Thất căn hung giản” ở phía trên hoàn toàn có thể hiểu là “Bảy thẻ tre đem tai họa” cũng hoàn toàn có thể hiểu là “Bảy cuốn sách thực hiện kể từ thẻ tre đem tai ương, điềm xấu xí.”

 “Hung Giản”, “Hung” là điềm xấu xí, ko lành lặn, “Giản” là nhằm chỉ thẻ tre, tự Trung Quốc thời xưa chưa tồn tại giấy tờ nên chúng ta ghi chữ lên thẻ tre nhằm mục tiêu mục tiêu biên chép, hoặc thực hiện sách.

cute-hearts

MỤC LỤC

Lời Dẫn

PHẦN 1: CON RỐI – DÂY CÂU CÁ

Chapter 1

Cô mái ấm nhỏ, cô chớ hiểu nhầm, tôi với em gái bại liệt là lưỡng tình tương duyệt…

Chapter 2

Ai ngờ sau 1 năm, nhị người lại sở hữu duyên chạm chán ở sàn bar Tụ Tán Tùy Ý…

Chapter 3

Lúc ấy, tất cả đều lẫn lộn mơ hồ nước, dù là thấy cũng ko Chắn chắn đã nhận được rời khỏi anh ta…

Chapter 4

Sau bại liệt ông ấy thực hiện mái ấm thơm cho 1 người chúng ta, chú rể tặng mang đến ông ấy…

Chapter 5

Vạn Phong Hỏa ko thể tưởng tượng nổi: Sao lại sở hữu người ăn diện theo gót nhị phong thái …đối lập nhau cho tới vậy?…

Chapter 6

Còn trình bày cô treo căng tay mèo con? Số tuổi tác ý thức không thực sự mươi tám?…

Chapter 7

Cô em ơi là cô em, đó là anh tao bại liệt, tôi người sử dụng công việc và nghề nghiệp của tôi rời khỏi thề thốt đó là anh ta…

Chapter 8

Trên bàn còn dâu tây đấy, chớ khách hàng sáo, cọ cút tuy nhiên ăn…

Chapter 9

Rốt cuộc thời điểm hôm nay cũng đều có tiến bộ triển, tôi vẫn phác hoạ hoạ hình của những người bại liệt, nhằm tôi tự sướng rồi gửi mang đến con cháu xem…

Chapter 10

Anh ham muốn cho tới thì cứ việc, phóng dao, dùng thủ đoạn, coi ai lợi kinh sợ rộng lớn ai…

Chapter 11

Bà mái ấm, tôi vẫn sớm sở hữu người trong tim, cô mái ấm nhỏ có… phẩm hạnh đảm bảo chất lượng như thế, chỉ mất người tuyệt vời nhất… mới mẻ xứng đôi…

Chapter 12

Bạn bè của anh ý đa số đều là người cùng cơ quan, kể từ khi anh gặp gỡ trở ngại, chúng ta thậm chí còn chẳng dám lượt thích status…

Chapter 13

La Nhận ghé sát mặt mày tai cô hỏi: “Có ham muốn trăn trối gì không?”…

Chapter 14

Dì Hồng ngồi mặt mày nệm cô, chính thức xe pháo chỉ luồn kim…

Chapter 15

La Nhận nói: “Tôi sở hữu tuyệt hảo rất tuyệt về cô.”…

Chapter 16

Cuộc đời này, nếu như tôi chỉ hoàn toàn có thể thực hiện một việc có một không hai, bại liệt hẳn là sự này.”…

Chapter 17

Năm ấy, một trận tuyết rộng lớn sập xuống thảo vẹn toàn Nội Mông…

Chapter 18

Nhất Vạn Tam nối tiếp bắt chặt tấm khăn trắng: Xem rời khỏi, tối ni anh phía trên nên singin Thiên Nhai mới mẻ được…

Chapter 19

Vào một ngày nọ, Thần Côn đùng một cái thông tin mang đến ông bởi vì giọng điệu trịnh trọng không giống thường: Ông sẽ không còn được gọi là cái brand name Tiểu Phong Phong nữa…

Chapter 20

Người gọi tới cuối nằm trong là La Nhận, thời lượng cuộc gọi là 2 tiếng 27 phút…

Chapter 21

Hướng về tài phú, chuyện thông thường tình của trần gian, Hoắc Tử Hồng cũng mơ được sinh sống những ngày nhàn nhã, sở hữu phụ thân u làm cậy đại thụ nhằm dựa vào…

Chapter 22

Bọt nước nổi lên sau khoản thời gian thân mật thể Trương Quang Hoa rơi xuống, nháy đôi mắt bị cơn sóng mới mẻ cuốn đi…

Chapter 23

Xem thêm: bà xã theo anh về nhà đi

Anh không biết đàng tài xế cho tới đón hoặc sao, mua sắm Hummer (*) nhằm làm cái gi, nuôi ở trong nhà mang đến ăn củ cà rốt hả?…

Chapter 24

Tôi vờ vịt test cô chút thôi. Khí thế đáng ghét điều ác như quân địch, cứu giúp người khi nguy nan cất cánh đâu rồi?…

Chapter 25

Cô ghi nhớ ko, bên trên hiện nay ngôi trường vụ án, vô số những rối người được hung phạm dẫn đến, luôn luôn sở hữu một người nạm dao?…

Chapter 26

Mộc Đại, vô cùng van nài lỗi. lỡ phun nước nhân sâm lên phía trên mặt cô…

Chapter 27

Trong nháy đôi mắt, hình tượng của anh ý tao vô đôi mắt quý khách thiệt là… Cao rộng lớn uy dũng, toàn thân mật phân phát rời khỏi hào quang đãng, tựa như… Thần tiên hạ phàm…

Chapter 28

“Hai chú ếch” vẫn giữ lại kiểu ngồi xổm bên trên bàn…

Chapter 29

Anh “da dày thịt béo” thế bại liệt, ham muốn đùa là đùa được sao?…

Chapter 30

Doãn Hỉ lại chất vấn, nếu như một ngày khoá Phượng, Hoàng, Loan cởi, chẳng nên bảy thanh hung giản lại làm cho hoạ mang đến thế gian?…

Chapter 31

Quá khứ vĩnh viễn bất tử, nó thậm chí còn còn ko trôi vô vượt lên khứ…

Chapter 32

Ngoại truyện: Lần trước tiên hứa hẹn hò…

PHẦN 2: THẦN TIÊN MÁCH LỐI

Chapter 1

Thành cổ là điểm sinh sống vô cùng hoàn hảo, xung quanh năm khí trời thoáng mát, ko rét hạn chế domain authority hạn chế thịt

Chapter 2

Ngựa con cái ngấc cao đầu, khỉ con cái hoan hỉ, hoặc mang đến bức “Mã Thượng Phong Hầu”… (1)

Chapter 3

Ngựa con cái ngấc cao đầu, khỉ con cái hoan hỉ, hoặc mang đến bức “Mã Thượng Phong Hầu”…(2)

Chapter 4

Chỉ sở hữu Sính Đình rời khỏi mức độ vỗ tay, bốp bốp bốp, bốp bốp bốp…

Chapter 5

Lúc ánh đèn vụt tắt, Mộc Đại nghĩ: La Nhận có rất nhiều đồ đùa lạ thật!…

Chapter 6

Mộc Đại ko khóc, ko rơi một giọt nước đôi mắt nào là, đơn giản trong tương lai, từng lượt ăn đục lại bị dị ứng…

Chapter 7

Thế nào? Tưởng lừa được tao ư? Ta vẫn trở lại!…

Chapter 8

Người thám thính sinh sống nhờ biển khơi cả, cho dù bị hỏa thiêu trở thành những vết bụi cũng nên chôn cất bên trên biển…

Chapter 9

Nhất Vạn Tam đứng vô khoảnh Sảnh trống vắng, tự nhiên gân cổ chửi một câu: “Phơi trăng khuôn mẫu con cái m* mày!”…

Chapter 10

Thiêu trai già cả, chặt đứt con phố tiền lộc của mình, lại lật ngói nhà thời thánh tổ, không khác gì lột domain authority tổ tông mái ấm chúng ta Giang…

Chapter 11

Ôi, Đại sư huynh phóng khoáng như dông luôn luôn khiến cho những tè sư muội hâm mộ bị tiêu diệt cút sinh sống lại vô truyền thuyết…

Chapter 12

Đại sư huynh trình bày năng thật xuôi tai, không mong muốn, nếu như tuổi thọ và vẻ bề ngoài tương xứng, cô gả ngay lập tức lập tức…

Chapter 13

Chapter 14

Chapter 15

Chapter 16

Chapter 17

Chapter 18

Chapter 19

Chapter 20

Chapter 21

Chapter 22

Chapter 23

Chapter 24

Chapter 25

Chapter 26

Chapter 27

Chapter 28

Chapter 29

Chapter 30

Xem thêm: nghiện kim họa

Chapter 31

Chapter 32

post-divider-right

Tác giả

Bình luận