cái quỳ này tôi nhận

Chương 4

"Cậu nhì Trần thân quen thói bạo hành, phu nhân ông tao đã biết thành tấn công bị tiêu diệt, u ko thể gả cho tới ông tao được." Cô ko quan hoài đến việc sinh sống bị tiêu diệt của Liễu Diệm, tuy nhiên lúc này cô mới chỉ mươi tuổi hạc nên cần phải theo dõi bà tao. Cho cho dù cô đem chạy trốn thì cũng không có tác dụng, vì như thế chỉ việc chúng ta báo công an thì cho dù cô đem kể từ chối ra làm sao cút chăng nữa công an vẫn tiếp tục bắt cô về cạnh Liễu Diệm.

Tổ lịch trình vẫn kiến thiết một thực trạng sinh sống vô nằm trong nghiêm khắc cho tới cô. Người dân vô thôn này cũng ko hẳn là kẻ xấu xa tuy nhiên chắc chắn là ko chất lượng đẹp nhất gì. Họ giá buốt lùng và cay nghiệt, không tồn tại chút lòng thương hoảng hốt này với u góa con cái côi, thậm chí còn còn ham muốn tận dụng chúng ta nhằm lần chút quyền lợi cho tới bạn dạng đằm thắm bản thân.

Bạn đang xem: cái quỳ này tôi nhận

Vậy nên cô sẽ không còn cảm nhận được ngẫu nhiên sự trợ giúp này kể từ chúng ta.

Liễu Diệm hoảng hốt hãi xoa cánh tay: "Nhưng tất cả chúng ta lấy đâu đi ra chi phí đây?"

Tống Thư Yểu nhìn Liễu Diệm, ánh nhìn giá buốt lùng và lên án của cô ấy khiến cho bà tao khá chột dạ.

Mặc cho dù chi phí vô ngôi nhà vẫn bồi thông thường không còn cho những người tao vẫn không tới nấc nên phân phối đồ vật vô ngôi nhà. Tống Thư Yểu ngồi bên trên ghế sofa rồi há TV lên.

Trên TV đang được chiếu lịch trình vui chơi "Tôi là kẻ thắng cuộc", đó là một gameshow trí thức. Người nghịch tặc vô lịch trình tiếp tục vấn đáp thắc mắc theo như hình thức cá thể hoặc đối chiến. Không giới hạn tuổi thọ, công việc và nghề nghiệp, chỉ việc báo danh thì tiếp tục rất có thể nhập cuộc, phần thưởng tăng thêm theo dõi từng tập dượt.

Tống Thư Yểu triệu tập coi.

Trước khi vô tù, cô đó là học viên xuất sắc ưu tú của thủ đô và còn là một thủ khoa kỳ đua ĐH năm cơ. Mặc cho dù cô học tập ban bất ngờ tuy nhiên lại cực kỳ mến xem sách kể từ thiên văn cho tới địa lý. Vậy nên cô hiểu rằng thật nhiều phong tục tập dượt quán của những vương quốc không giống và những kỹ năng nhưng mà người không giống không nhiều biết. Quý khách hàng học tập đều gọi cô là "bách khoa toàn thư sinh sống." Đa số cô vấn đáp được không còn những thắc mắc của quý khách. Bây giờ ký ức của cô ấy không trở nên che ỉm nữa nên những trí thức này vẫn về bên vô đầu cô.

Trong nháy đôi mắt, Tống Thư Yểu vẫn mang 1 plan rõ rệt.

Cô vùng dậy cút vô chống phòng bếp.

Lúc này Liễu Diệm đang được vừa phải khóc vừa phải nấu nướng cơm trắng.

Tống Thư Yểu: "Mẹ, chớ khóc nữa, con cái suy nghĩ đi ra cơ hội rồi."

Liễu Diệm thiếu hiểu biết nhiều cô rằng gì, bà tao tủi đằm thắm nhìn cô: "Cách gì?"

"Mẹ sẵn sàng minh chứng thư và thẻ ngân hàng cút, tiếp sau đó dọn dẹp đồ vật, tất cả chúng ta tiếp tục ra đi một chuyến." Tống Thư Yểu rằng.

Trên người Tống Thư Yểu lúc này khiến cho người tao đem cảm hứng ko thể phản chưng lại mệnh lệnh của cô ấy, một là 1 trong, nhì là nhì. Vậy nên cho dù Liễu Diệm cực kỳ tủi đằm thắm vẫn vô thức nghe theo dõi điều cô rằng.

"Mẹ còn từng nào tiền?" Tống Thư Yểu căn vặn.

Liễu Diệm lắp đặt bắp: "Tầm rộng lớn một ngàn..."

Đúng là nghèo đói túng.

"Đưa không còn cho tới con cái cút."

Càng kéo dãn dài càng dễ dàng bắt gặp phiền hà. Nếu Liễu Quốc Khánh biết chúng ta sẵn sàng ra đi, ông tao chắc chắn tiếp tục suy nghĩ đầy đủ cơ hội lưu giữ chúng ta lại nhằm ngừa phong phân bì chuẩn bị cho tới tay rồi còn tổn thất. Vậy nên Tống Thư Yểu rằng cút là cút, ko cho những người không giống đem thời cơ ngăn chặn.

Tống Thư Yểu sử dụng con xe phụ vương gác chạy bởi năng lượng điện ở trong phòng cô nhằm chở Liễu Diệm cho tới bến xe cộ mua sắm vé.

Bến xe cộ đem khá nhiều người tương hỗ, Liễu Diệm còn cực kỳ dễ nhìn nên thỉnh phảng phất lại sở hữu người nhìn nhì người.

Tống Thư Yểu mệt mỏi mà đến mức cảm nhận thấy thời hạn ngóng xe cộ cứ như trở thành lâu rộng lớn vậy.

Liệu nhì người rất có thể tiện nghi tách cút không? Người mặt mày cơ vừa phải nhìn chúng ta vừa phải gọi điện thoại thông minh, đem nên nhìn thấy bọn hộ nên ham muốn cung cấp tin cho tới ai cơ không?

Lúc này xe cộ đã đi vào, Tống Thư Yểu điềm đạm dẫn Liễu Diệm lên xe cộ.

Cho cho tới khi con xe chầm chậm rì rì tách ngoài trên đây, cơ bắp đang được căng cứng của Tống Thư Yểu mới nhất kể từ từ buông lỏng.

Trên xe cộ buýt, Tống Thư Yểu và Liễu Diệm ngồi ở mặt hàng ghế sau, mang 1 bà cô đôi mắt tam giác cứ nhìn nhì người chúng ta mãi, còn xem xét cho tới túi ăn mặc quần áo mà người ta đem theo dõi. Đôi đôi mắt ấy như hiện thị lên vẻ hóng hớt, bà tao lấy điện thoại thông minh đi ra gọi cho tới ai cơ.

Bà tao nhỏ giọng nói: "... Còn là ai được nữa, đó là con cái yêu quái tinh anh vô thôn tất cả chúng ta dẫn con cái nhóc con cái của cô ấy tao vô TP. Hồ Chí Minh rồi... Cả ngôi nhà đều ở vô thôn, bà rằng cô tao cút nhờ vả ai được chứ. Tôi thấy rằng ko chừng là cút bắt gặp người tình đấy. Loại người này vừa phải nhìn là biết ko nên người yên phận, cũng ko biết vẫn cắm từng nào loại sừng cho tới ck rồi nữa..."

Người ở quê không tồn tại nhiều trò vui chơi thịt thời hạn, lại sở hữu nhiều người lắm chuyện hoảng hốt xã hội này ko đầy đủ loàn nên vận tốc hóng hớt và Viral tin tưởng vọng gác cực kỳ nhanh chóng, chẳng bao nhiêu chốc tin tưởng này đã đi vào tai của Liễu Quốc Khánh.

Vốn dĩ Liễu Quốc Khánh đang được húp trà trong nhà chúng ta Trần, ông tao vừa phải nghe tin tưởng này thì thay cho thay đổi sắc mặt mày ngay lập tức, vẻ mặt mày của cậu nhì Trần đang được xối trà cho tới ông tao cũng trở thành khó khăn nhìn.

Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần thẳng tài xế xua theo dõi. Liễu Quốc Khánh căn vặn mãi mới nhất đã có được số điện thoại thông minh của bà cô bên trên xe cộ buýt cơ, tiếp sau đó gọi qua loa.

"Bà ngăn chặn cô tao lại gom tôi, Shop chúng tôi đang được bên trên đàng xua cho tới điểm rồi, khi cơ Shop chúng tôi tiếp tục cảm ơn bà thiệt hậu hĩnh." Liễu Quốc Khánh cụp điện thoại thông minh, liếc nhìn sắc mặt mày của cậu nhì Trần đang được tài xế. Mặt của cậu nhì Trần cực kỳ dữ tợn, toàn thân vĩ đại cao, chỉ việc một quyền thôi cũng đầy đủ tấn công ngất Liễu Quốc Khánh. Bây giờ sắc mặt mày u ám ấy còn khiến cho hắn nhìn khiếp sợ rất là nhiều.

Trong lòng Liễu Quốc Khánh vừa phải hoảng hốt vừa phải hận Liễu Diệm thiếu hiểu biết nhiều chuyện. Ông tao vẫn chất lượng bụng gom Liễu Diệm đo lường sau này tuy nhiên Liễu Diệm lại dẫn phụ nữ chạy trốn, ko ngờ con cái thỏ này bạo gan lên cũng có thể có chi phí trang bị phết!

Xe buýt cút ngay sát phụ vương giờ đồng hồ mới nhất cho tới trạm sau cuối.

Bến xe cộ buýt cơ hội ga tàu cực kỳ ngay sát, ở ngay lập tức ngoài ra. Số lượng khách hàng cho tới ga tàu này rất nhiều, đoàn người cứ um tùm nhưng mà cút, Tống Thư Yểu tóm lấy tay Liễu Diệm, cút xuyên qua loa dòng sản phẩm người.

Bỗng nhiên đem 1 bàn tay tóm lấy tay của Liễu Diệm, kéo nhì u con cái chúng ta lại.

Liễu Diệm giật thột, xoay đầu thấy rõ ràng mặt mày người cơ thì quá bất ngờ nói: "Thím Mai!"

Xem thêm: vật trong tay truyện tranh

Tống Thư Yểu nhìn người thanh nữ cơ, trái khoáy nhiên ko thể tách ngoài trên đây giản dị và đơn giản thế được.

Thím Mai suy nghĩ cho tới quyền lợi nhưng mà Liễu Quốc Khánh hứa với bản thân, bàn tay thô ráp tóm chặt lấy cổ tay miếng mai của Liễu Diệm, cười cợt nói: "Vợ Thành Tài à, cô fake phụ nữ cút đâu vậy?"

"Không cút đâu cả, đã cho thấy ngoài một chuyến thôi."

"Ra ngoài nhưng mà ra đi quá nhỉ, sẵn sàng lên cả xe lửa, còn đem theo dõi cả vali, đó là ham muốn cút nương nhờ ai đây?"

"Tôi ko biết thím đang được rằng gì..." Liễu Diệm bị túm nhức nên ham muốn rút tay đi ra, tuy nhiên mức độ lực của bà tao sao nhưng mà bởi được với những người thanh nữ thường xuyên thực hiện nông này chứ, thấy ko rút được, bà tao cầu van nài nói: "Thím Mai, thím buông tôi đi ra vẫn..."

Tất nhiên thím Mai sẽ không còn kể từ vứt loại lợi chuẩn bị cho tới tay, bà tao kéo Liễu Diệm đi ra mặt mày ngoài: "Chỗ này nhiều người ko tiện thì thầm, tất cả chúng ta đi ra phía bên ngoài cút."

Tống Thư Yểu vẫn mua sắm vé tàu online kết thúc cả rồi, thời hạn cút là chuyến sớm nhất, chuẩn bị cho tới giờ rồi, sao cô rất có thể nhằm bà tao kéo Liễu Diệm cút được.

"Bác gái, chưng mau thả u con cháu đi ra." Tống Thư Yểu tiến bộ lên ngăn chặn tuy nhiên thím Mai ko thèm nhằm cô vô đôi mắt, bà tao tóm luôn luôn cả Tống Thư Yểu, lôi nhì u con cái đi ra phía bên ngoài.

Tống Thư Yểu nhếch mồm cười cợt nhạt nhẽo, tự nhiên hét rộng lớn lên: "Có bọn buôn người! Cứu mạng với!"

Tiếng hét của trẻ em con cái cực kỳ chói tai, chớp đôi mắt vẫn mê hoặc thật nhiều sự xem xét của những người dân xung xung quanh, ai nhưng mà đem con cái nhỏ đều nhanh gọn lẹ bao phủ lấy, cảnh giác quan sát về phía phân phát đi ra giờ đồng hồ hét.

Trong nháy đôi mắt, đem vô số người nhìn chằm chằm vô phụ vương người chúng ta.

Thím Mai xấu xa hổ, kéo lấy Tống Thư Yểu: "Cháu rằng bừa gì thế? Đừng nghe con cái nhỏ nhắn rằng bậy, tôi ko nên kẻ buôn người, Shop chúng tôi ở nằm trong thôn, chúng ta vứt ngôi nhà đi ra cút nên người thân chúng ta bảo tôi ngăn gom lại thôi..."

Cô gái nhỏ đi ra mức độ giãy đạp giụa, giờ đồng hồ khóc nức nở khiến cho những người dân xung xung quanh đều thấy thương xót: "Bà rằng bậy, tôi ko biết bà là ai cả! Các chú những cô cứu giúp u con cái bọn chúng con cháu với!"

Mấy năm mới gần đây, thông tin bọn buôn người tiêu dùng mánh khóe này lừa phân phối trẻ nhỏ phụ phái đẹp lên thời sự thật nhiều. Lúc này còn có bao nhiêu người tiến bộ lên kéo thím Mai đi ra, tách chúng ta đi ra nhì mặt mày và mặt khác túm lấy bà tao.

Thím Mai tức phẫn nộ thở hổn hển: "Mấy người bị gì thế? Tôi thiệt sự thân quen chúng ta nhưng mà..."

"Báo công an cút, báo công an trước rồi rằng sau."

"Có nên buôn người ko đợi công an cho tới là biết ngay lập tức."

"Trông mặt mày bà tao tàn nhẫn thế cơ, nhìn rất khác người chất lượng 1 chút nào..."

Nhân khi quý khách xem xét cho tới thím Mai, Tống Thư Yểu nhanh gọn lẹ kéo Liễu Diễm còn đang được ngờ ngạc vô ga tàu.

Thím Mai phát hiện ra vậy cho nên vô nằm trong khẩn trương, xe cộ xe hơi ko cút đi giới hạn dừng như xe cộ buýt nên vận tốc nhanh chóng rộng lớn thật nhiều. Liễu Quốc Khánh chỉ cơ hội khu vực này một đường phố nữa thôi, bà tao ko thể nhằm chúng ta chạy mất hút được!

"Tránh đi ra rời đi ra..." Thím Mai giãy đạp giụa ham muốn tách đoàn người đi ra nhằm xua theo dõi.

"Bọn buôn người cút bị tiêu diệt đi!" Có một người phụ vương đem con cái bị bọn buôn người bắt cóc nghe thấy tin tưởng ngay lập tức xông kể từ xa xôi cho tới, giẫm thím Mai bậm bạp té lăn chiêng đi ra khu đất. Bà tao bao phủ lấy sườn lưng kêu thối ôi không ngừng nghỉ.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần đã và đang chạy tới: "Người đâu?"

"Ai thối... Vừa cút vô rồi, mau xua theo dõi cút." Thím Mai cảm nhận thấy cực kỳ tức phẫn nộ. Trước cơ chỉ vì như thế quyền lợi thôi tuy nhiên lúc này thì bà tao thiệt sự cực kỳ ham muốn phát hiện ra Liễu Diệm và Tống Thư Yểu bị tóm gọn về. Họ càng ham muốn chạy thì sẽ càng nên đi ra mức độ bắt chúng ta về.

Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần nhanh gọn lẹ chạy về phía sảnh ga tàu.

Tống Thư Yểu sử dụng minh chứng thư của Liễu Diệm nhằm lấy vé tàu bên trên máy phân phối vé. Cô vừa phải xoay đầu lại ngay lập tức phát hiện ra Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần ở cửa ngõ nhìn nhộn nhịp ngó tây, tim cô đập thình thịch, nhanh gọn lẹ kéo Liễu Diệm về phía cửa ngõ soát vé.

"A! Yểu Yểu, chậm rì rì một chút ít..." Liễu Diệm vẫn ko rõ ràng tình hình thời điểm này, bà tao vừa phải hét lên vẫn hấp dẫn sự xem xét của nhì người con trai cơ, chúng ta nhanh gọn lẹ xua theo dõi nhì u con cái cô.

Tim Tống Thư Yểu đập nhanh chóng rộng lớn tuy nhiên mặt mày vẫn không tồn tại biểu cảm gì. Cô kéo Liễu Diệm chạy thiệt nhanh chóng mà đến mức đem bao nhiêu lượt bà tao suýt nữa thì té.

"Thật quan ngại quá, van nài lỗi chú dì anh chị ạ, bọn em bị muộn rồi..." Tống Thư Yểu kéo Liễu Diệm chạy cho tới phía đằng trước những người dân đang được xếp mặt hàng, chen vô trước vô tiếng động và ánh nhìn bất mãn của một số trong những người.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần vẫn xua cho tới cuối mặt hàng người đang được xếp mặt hàng, chúng ta đỏ gay đôi mắt xông lên.

Lúc này Tống Thư Yểu và Liễu Diệm vẫn trải qua cửa ngõ soát vé.

"Làm gì đấy? Lấy minh chứng thư đi ra đây!" Phía sau sườn lưng truyền cho tới giờ đồng hồ quát mắng cay nghiệt nghị, Tống Thư Yểu giá buốt lùng trở về phát hiện ra Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần bị công an ở ga tàu ngăn lại.

Liễu Quốc Khánh thở hồng hộc, đùng một cái đối lập với ánh nhìn của Tống Thư Yểu. Đôi đôi mắt đen giòn cho tới kỳ kỳ lạ cơ đang được nhìn chằm chằm vô ông tao. Tống Thư Yểu quay đầu sang một bên, cong khóe môi, tự nhiên có vẻ như lắng đọng thơ ngây tuy nhiên khi kết phù hợp với hai con mắt cơ thì vẻ lắng đọng thơ ngây này lại được phủ thêm 1 sự tàn nhẫn khiếp sợ.

Tống Thư Yểu giơ ngón tay đằm thắm với Liễu Quốc Khánh và cậu nhì Trần.

Xem thêm: du do dai luat su

Cút ngoài toàn cầu của tôi cút, trang bị rác rưởi rưởi!

Lúc này trên đây Tống Thư Yểu đem cảm hứng vô nằm trong sung sướng. Kẻ địch của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ và uy lực, kiến thiết cho tới cô thật nhiều cạm bẫy vì như thế ham muốn phát hiện ra cô khổ cực la hét, ham muốn phát hiện ra khuôn mặt mày bất lực của cô ấy, chúng ta từng thành công xuất sắc. Nhưng lượt này, cô tiếp tục là kẻ thắng cuộc!

Tàu hỏa kêu u u rồi từ từ trở về phía đằng trước, tách ngoài bóng râm của cái che ga tàu, khả năng chiếu sáng mắt chói từ từ chiếu xuống. Cảnh tượng trước đôi mắt tự nhiên sáng sủa bừng lên, thời điểm ngày hôm nay tiếp tục là 1 trong ngày rực rỡ tỏa nắng xán lạn.