có một thằng khờ tên khai tâm

Tác giả: 温柔的蝎子 (Bọ cạp vơi dàng)

Thể loại: Đam mỹ, ngược luyến,đoản văn

Bạn đang xem: có một thằng khờ tên khai tâm

Lưu ý: Tên hero là Khai Tâm, kể từ này tức là sung sướng vì vậy một vài kể từ khai tâm vô truyện và được thay cho thay đổi là sung sướng.

===========

Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm

Từng sở hữu người chất vấn Khai Tâm, Khai Tâm à, ngươi vì thế sao luôn luôn trực tiếp cười?

Khai Tâm mỉm cười rằng, này là vì thế tao thương hiệu là Khai Tâm a.

Người này lại chất vấn, Khai Tâm à, vậy vì thế sao ngươi lại rơi lệ?

Khai Tâm vẫn mỉm cười rằng, cũng chính vì vượt lên trước khai tâm.

Chốc lát, người ê nhìn Khai Tâm vô phút giây, kể từ từ lại chất vấn, Khai Tâm à, vậy người vì thế sao tuy nhiên yêu thương người ê chấp nhất cho tới vậy?

Khai Tâm vẫn mỉm cười, rằng một cơ hội ngẫu nhiên, cũng chính vì, cũng chính vì người ê sung sướng, tao tiếp tục sung sướng a!

Câu vấn đáp như không giống với thắc mắc, tuy nhiên lại khiến cho cho những người thể hiện thắc mắc ngơ ngẩn một khi lâu, vô cùng lâu….

Khai Tâm, Lâm Khai Tâm, tựa như thương hiệu của hắn, Khai Tâm kể từ khi sơ sinh u, ko khóc qua quýt đợt nào là, tiến công nhau với bao nhiêu đứa trẻ con không giống cho tới gãy tay gãy chân, hắn vẫn sung sướng mỉm cười, rằng đấy là tình hữu hảo của phái nam tử hán, kết quả tiếp thu kiến thức để đèn sáng đỏ hỏn hắn quì bên trên bàn kéo áo lên mang đến u tiến công, hắn vẫn mỉm cười, đấy là tình thương của u, trong cả việc năm ê 14 tuổi hạc bắt gặp nên thương hiệu biến chuyển thái suýt chút đã biết thành chống bức, hắn cũng rất có thể sung sướng mỉm cười, rằng đấy là vì thế mải miết lực của tớ rộng lớn.

Khai Tâm 21 tuổi hạc, ko đảm bảo chất lượng nghiệp ĐH tiếp tục đi làm việc, khi ê phụ vương hắn giận dỗi cho tới nỗi nuốm thanh hao chạy xua đuổi hắn từng ngôi nhà, tiến công cho tới domain authority tróc thịt bong, được u hắn vừa phải cắm hột dưa vừa phải kêu xe pháo cứu vớt thương đem hắn vô cơ sở y tế Nhân Dân Đệ Nhất, hắn phía trên chóng căn bệnh, vẫn sung sướng hé mồm mỉm cười, bên trên khuôn mặt búp bê vốn liếng ko anh tuấn lại lênh láng chỗ bị thương, tuy nhiên phụ vương hắn vẫn chất vấn hắn, vì thế sao quăng quật học?

Khi ê, Khai Tâm phía trên chóng căn bệnh, nhe răng trợn đôi mắt rằng bao nhiêu chữ:  Con khai tâm.

Khi ê ai ai cũng ko thì thầm, còn phụ vương của Khai Tâm cũng chỉ rất có thể thở nhiều năm đành Chịu đựng, nói: Đủ lông đầy đủ cánh rồi, thực hiện ngôi nhà một ngôi nhà như tao đó cũng ko quản lí được ngươi, ngươi ham muốn làm những gì thì thực hiện chuồn.

Chỉ như thế, Khai Tâm tiếp tục bay ngoài thời đại học viên thống khổ của hắn, tiếp cận thời đại đi làm việc đẹp tươi.

Nhưng, không tồn tại vày đảm bảo chất lượng nghiệp ĐH Khai Tâm rất khó gì tìm ra việc thực hiện, trắc trở tứ xứ tuy nhiên hắn vẫn sung sướng chuồn bắt gặp ngôi nhà quản lí của từng doanh nghiệp lớn, thông thường xuyên nghe điều châm chọc khiêu khích, tuy nhiên Khai Tâm vẫn mỉm cười gọi to tướng với trời, điểm này sẽ không lưu giữ gia, tự động sẽ sở hữu được điểm lưu giữ gia.

Có lẽ là ông trời nghe thấy điều của Khai Tâm, có lẽ rằng là vì ông trời vị sự hoan lạc của Khai Tâm tuy nhiên hoan lạc, vô cùng thời gian nhanh, Khai Tâm tiếp tục tìm ra một việc làm sở hữu thu nhập đảm bảo chất lượng, nhân viên cấp dưới tiếp thị bảo đảm.

Giống như tác phong xưa ni của Khai Tâm, mặt mày mỉm cười mãi mãi sung sướng, mãi mãi không tồn tại thái phỏng tức giận dỗi, mãi mãi sung sướng mỉm cười đùa, tuy rằng ko thông thường xuyên ở doanh nghiệp lớn, tuy nhiên Khai Tâm vẫn rất có thể hoà nhập với mọi người cùng cơ quan không giống, êm ấm, không ít người đều rằng, Khai Tâm là một trong viên đạn mỉm cười, luôn luôn rất có thể đem chuyện nguy hiểm trở thành chuyện êm ấm, toàn bộ chỉ vì thế nụ mỉm cười của hắn.

Có lẽ là vô tình, có lẽ rằng là ông trời an bài xích, Khai Tâm vô một đợt chuồn tiếp thị quý khách hàng, tiếp tục bắt gặp người đó: Hoàng Dục Nghiêm.

Hoàng Dục Nghiêm, vừa phải sinh rời khỏi tiếp tục là kẻ quá kế tiếp doanh nghiệp lớn, kể từ nhỏ thì tiếp tục tinh nhanh kiêu ngạo, thoải mái tự tin, thậm chí là là ngạo mạn. Cũng như cái thương hiệu của hắn, kể từ nhỏ và được tác động dạy dỗ theo dõi lối Anh Quốc, thực hiện chuyện gì vĩnh viễn cũng nên hợp lí, so với bất kì việc gì rồi cũng tráng lệ không giống thông thường, nhất là cuộc sống của tớ, ko được chấp nhận lơ là cho dù chỉ vô phút giây, chỉ vì thế hắn là Hoàng Dục Nghiêm.

Hôm ê khí hậu rất tuyệt, Khai Tâm vẫn như thông thường ngày, dành hết thời gian ở quần thể ngôi nhà trọ cho tới tháo lui phỏng vấn, vì thế là ngày ngủ, vì vậy bên trên cơ bạn dạng từng ngôi nhà từng hộ đều phải có người trong nhà, tuy nhiên nụ mỉm cười của Khai Tâm cũng làm cho thật nhiều người tiêu dùng bảo đảm.

Lần ê xuất hiện, dù, ko, Theo phong cách rằng của Khai Tâm thì này là ông trời an bài xích, an bài xích tích tắc ô cửa của quần thể ngôi nhà sang chảnh ê ngỏ rời khỏi, Khai Tâm chính thức nguyệt lão tình thứ nhất.

Có người từng hiếu kì hỏi: Khai Tâm à, ngươi trời sinh là đồng tính luyến ái nên không?

Khi ê Khai Tâm mỉm cười khanh khách hàng, nói: Có ngôi nhà khoa học tập từng rằng, đồng tính là trời sinh, có lẽ rằng tao đó là trời sinh ê, tuy nhiên, nếu mà đời này tình nhân của tao ko nên là anh ấy, tao sẽ không còn yêu thương người ê, vậy thì ở đâu rời khỏi là đồng tính chứ?

Phải ha, Khai Tâm trước giờ trước đó chưa từng yêu thương bất kì người nào là, mặc dầu là con trai, Hay những phụ phái đẹp, tuy nhiên, loại người tuy nhiên hắn yêu thương thương hiệu là Hoàng Dục Nghiêm ê, cả đời này cõ lẽ cũng ko yêu thương hắn.

Ngày ê, vì thế doanh nghiệp lớn của Khai Tâm thể hiện ĐK bảo đảm kha khá khoản đãi, vì vậy trong những khi Hoàng Dục Nghiêm để ý chi tiết, tức thì khi gọi và kí bạn dạng hợp ý đồng ê, tuy nhiên Khai Tâm đang dần trong những khi nhìn trộm, đang trở thành người quản lí lí bảo đảm của những người con trai này.

Hôm ê Khai Tâm vô cùng sung sướng, vì thế hắn biết tôi đã yêu thương rồi, yêu thương quý khách hàng của hắn, khi ê Khai Tâm ko lưu ý cho tới nam nữ người bản thân yêu thương, vị thế của những người ê, còn tồn tại thái phỏng của những người ê.

Tìm được tình thương nụ mỉm cười bên trên mặt mày Khai Tâm càng rực rỡ rộng lớn, nhượng bộ như chỉ việc hắn trải qua nơi nào thì đều thấy được ánh mặt mày trời, quý khách đều quí Khai Tâm, quý khách đều mong muốn Khai Tâm rất có thể ở lại kề bên bản thân, thực hiện mặt mày trời nho nhỏ cho bản thân mình, tuy nhiên, Khai Tâm lại chính thức dành hết thời gian lên, ko nên là vì thế việc làm, tuy nhiên vì thế Hoàng Dục Nghiêm.

Lần bắt gặp loại nhị, vẫn chính là ngày ngủ, Khai Tâm lại một đợt phi vào quần thể nhà đất của người ê, Khai Tâm như tiếp tục trải qua quýt một tối đấu giành giật tư tưởng, ngỏ mồm rằng với phái nam nhân đó: Tôi quí anh, tôi ham muốn tương hỗ với anh!

Đương nhiên, Khai tâm cũng đều có được sự đáp trả, một quả đấm cực mạnh, còn tồn tại cơn thịnh nộ quát tháo dỡ tuy nhiên không làm biến mất tư thế, sau cùng, là những miếng nhỏ của hợp ý đồng bảo đảm được tung lên lênh láng trời, còn tồn tại giờ đồng hồ tạm dừng hoạt động động địa kinh thiên.

Khi ê, Khai Tâm ngờ ngạc đứng trước ô cửa xếp, bên trên mặt mày vẫn chính là nụ mỉm cười, còn tồn tại vết ứ bầm tím, đợt đau như bị nụ mỉm cười ngăn cơ hội, Khai Tâm nhượng bộ như ko cảm nhận thấy nhức.

Có lẽ là vì thế anh ấy không hiểu nhiều tao, vì vậy anh ấy kể từ chối!

Đây là tóm lại sau thời điểm Khai Tâm đứng ngờ ngạc trước cửa ngõ ngôi nhà Hoàng Dục Nghiêm cả nửa giờ đồng hồ, vì vậy, bữa tối hôm ê, Khai Tâm vẫn như cũ sung sướng về ngôi nhà, vẫn sung sướng lên chóng, vẫn sung sướng tuy nhiên ngủ, vì thế hắn vẫn nhận định rằng, Hoàng Dục Nghiêm là vì thế không hiểu nhiều bản thân nên không sở hữu và nhận điều, không dừng lại ở đó, sở hữu một lời nói vô cùng hay: Kẻ sở hữu chí tiếp tục đạt trở thành, ko nên sao?

Cứ như thế, Khai Tâm mãi mãi hoan lạc không ngừng nghỉ xuất hiện tại trước mặt mày Hoàng Dục Nghiêm, mãi mãi là mỉm cười, nụ mỉm cười của Khai Tâm cũng tương tự một ngày nóng ran.

Nhưng, loại tuy nhiên Hoàng Dục Nghiêm thấy ở người này căn bạn dạng đó là biến chuyển thái, căn bệnh tinh thần, một người vĩnh viễn cứng nhắc như hắn vô cùng ko đồng ý được sở hữu một người con trai yêu thương bản thân, thậm chí là vô cùng khó khăn tưởng tượng chuyện tôi cũng trở nên người đồng tính, vì vậy hôm ê hắn tiếp tục tiến công Khai Tâm, không dừng lại ở đó tiếp tục xé quăng quật bạn dạng hợp ý đồng.

Ngươi còn như thế nữa tao tiếp tục báo công an đó!

Đây là lời nói thứ nhất sau đợt Hoàng Dục Nghiêm tiến công Khai Tâm, đơn giản vì thế hắn ko thể đồng ý việc thường ngày sáng sủa sớm đều thấy bữa sáng sủa tâm ái của Khai Tâm bịa tức thì trước cửa ngõ, ko thể đồng ý thường ngày vừa phải vừa thoát ra khỏi cửa ngõ lại sở hữu một thương hiệu phái nam nhân mỉm cười như hoa si rồi kể chuyện của riêng rẽ với bản thân, càng ko thể Chịu đựng được cái thương hiệu ê thường ngày đều rằng quí bản thân.

Còn so với một người như Khai Tâm kể từ nhỏ đã biết thành rằng là thiếu hụt rễ thần kinh tuy nhiên rằng, thì cảnh cáo như thế như thể ko tồn bên trên.

Cứ như thế, Khai Tâm bị tạm thời giam cầm toàn bộ 5 đợt, tuy nhiên, sau thời điểm được thả Khai Tâm vẫn như cũ kế tiếp hành vi thổ lộ của tớ, mưa dông tố cũng ko ngăn được, trong cả bị doanh nghiệp lớn khai trừ cũng chính là vì thế như thế.

Có lẽ thiệt sự là giấy má ko gói được lửa, vấn đề vô cùng thời gian nhanh tiếp tục truyền cho tới tai phụ vương của Khai Tâm, lão nhân trước giờ luôn luôn cổ hủ lần thứ nhất nghe thấy kể từ đồng tính luyến ái, tuy nhiên những kể từ này lại đúng vào lúc sử dụng bên trên người thằng đàn ông nhỏ nhất của ông, phụ vương Khai Tâm cuồng nộ mặc kệ sự phản đối của quý khách, dứt khoát tuyệt nhiên xua đàn ông út ít của tớ thoát ra khỏi ngôi nhà.

Cô thân thiết 1 mình Khai Tâm chuồn bên trên lối rộng lớn, bên trên người còn chưa kịp thay cho bộ quần áo ngủ, vào trong túi chỉ từ lại nhị đồng xu tiền vì thế đợt trước giặt ăn mặc quần áo quên lôi ra.

Đêm ê, Khai Tâm vẫn mỉm cười, mỉm cười phụ vương, anh bà mẹ không hiểu nhiều được là vì thế bọn họ bị tụt hậu, bọn họ phong con kiến, bọn họ ko thích nghi, chỉ việc qua quýt một khoảng tầm thời hạn, bọn họ tiếp tục lại đồng ý bản thân thôi, vì thế bọn họ vẫn thương bản thân tuy nhiên.

Khai Tâm xung quanh quẩn bên trên lối không tồn tại mục tiêu, tuy nhiên, hắn lại sử dụng nhị đồng xu tiền ê ngồi xe pháo tiếp cận quần thể ngôi nhà thời thượng của Hoàng Dục Nghiêm, tuy nhiên, người gác cửa ngõ đương nhiên sẽ không còn cho 1 kẻ chỉ đem áo ngủ chuồn vô, vì vậy, tối ê Khai Tâm, lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ của quần thể ngôi nhà, nhìn xe pháo rời khỏi rời vô vô, tham ô vọng rất có thể bắt gặp con xe của những người mình yêu thích.

Ngày loại nhị, Khai Tâm không tồn tại việc thực hiện cũng không tồn tại nhà tại, bắt gặp Hoàng Dục Nghiêm vẫn chi tiêu trẹo, Khai Tâm mỉm cười, mỉm cười như trước đó chưa từng xẩy ra chuyện gì, vẫn tươi tắn mỉm cười hớn hở chạy cho tới trước xe pháo Hoàng Dục Nghiêm, tuy nhiên giờ đồng hồ thắng xe pháo khẩn cấp cho và sự cuồng nộ của những người ê minh chứng, Khai Tâm vẫn ko nên là kẻ được hoan nghênh.

Ngươi rốt viên ham muốn sao hả?

Tôi quí anh á! Anh coi, tôi đã và đang đem chuyện kể từ khi thời tôi còn quấn tã kể không còn mang đến anh nghe rồi, anh không tồn tại một chút ít xíu nào là quí tôi hoặc sao?

Ngươi biến chuyển thái, tao là con trai mà!

Tôi biết a, tôi cũng chính là con trai, tuy nhiên tôi chỉ quí anh thôi.

Ngươi ….. ngươi rời rời khỏi mang đến tao, tao sẽ không còn quí ngươi đâu!

Nhưng, tại vì sao vậy? Tại sao anh ko thể quí như tôi quí anh, thực rời khỏi tôi cũng ko chắc chắn bắt anh nên quí tôi nhiều, chỉ việc một chút ít xíu thôi, một chút ít xíu là được rồi!

Bởi vì thế ngươi thiếu thẩm mỹ, vô cùng ngốc, ngươi là người khố rách rưới áo ôm, trong cả sự dạy dỗ cơ bạn dạng nhất ngươi cũng không tồn tại, ngươi hiểu không?

Ồ, tôi biết rồi, sở hữu nên tôi trở thành xinh hơn, tôi sở hữu chi phí, tôi sở hữu dạy dỗ, anh tiếp tục quí tôi?

Sáng sớm hôm ê, buổi sớm ngày loại nhị bị xua thoát ra khỏi ngôi nhà với nhị bàn trắng tay, Khai Tâm vẫn sung sướng mỉm cười, mỉm cười dắt con xe người mình yêu thích ngông nghênh chạy qua quýt, Khai Tâm ngốc nghếch thậm chí là cảm nhận thấy sương đuôi con xe ê nhằm lại khi vừa phải rời ngoài đều là mới mẻ mẻ.

Tản mạn ko mục tiêu, nhìn khu đô thị phồn vinh, nhìn loại người lếu láo loàn, thậm chí là nhìn những người dân đang được nhìn bản thân một cơ hội hiếu kì, Khai Tâm vẫn mỉm cười, nhìn cái áo ngủ Hello Kitty bên trên người bản thân, lại nhìn khu đô thị phồn vinh này, bạn dạng thân thiết tựa hồ nước như thực sự ko thể hoà nhập.

Phải làm thế nào mới mẻ sở hữu chi phí đây?

Đây là chuyện phiền lòng trước đôi mắt của Khai Tâm, hắn ko biết tiến công bạc, ko biết cướp, thậm chí là là tiến công nhau, khi nào thì cũng luôn luôn là kẻ bị tiến công.

Có lẽ là sự việc thiệt đột ngột, không hiểu nhiều sao tuy nhiên thở trở thành trở ngại, không hiểu nhiều sao được tiến hành cơ sở y tế, không hiểu nhiều sao đánh giá rời khỏi bản thân bị căn bệnh suy tim, không hiểu nhiều sao lại hiểu rằng bản thân chuẩn bị rời ngoài trái đất này.

Ngồi bên trên cái chóng white tinh ranh, Khai Tâm chất vấn một câu với cô nó tá đang được thương xót mang đến mình: Vậy tôi còn từng nào thời hạn rất có thể sinh sống nữa?

Nếu như sử dụng thuốc tương hỗ thì sở hữu rộng lớn 1 năm …..

Còn ko sử dụng thuốc?

Ba tháng!

Vậy, đấy là vật gì vậy?

Giấy hiến xác, đấy là vì thế ….. tiên sinh ….

Vậy sở hữu nên tôi tiếp tục lấy được tiền?

Vâng, tuy nhiên anh ….

Tôi không tồn tại người thân trong gia đình, vì vậy tôi rất có thể kí, tuy nhiên, tôi rất có thể lấy chi phí trước lúc hiến xác ko, cho dù sao tôi cũng chuẩn bị bị tiêu diệt rồi, nhằm tôi sử dụng trước đã có được không?

Việc này nên thương lượng với thân thiết nhân của những người căn bệnh ê, anh nên hóng ….

Ừm, được!

Hôm ê, Khai Tâm phía trên chóng căn bệnh không tồn tại vẻ bi tráng đau đớn óc của một người căn bệnh vừa phải bị tuyên xử xử tử, hắn vẫn sung sướng nhìn bức tường chắn white color, xuất hiện buột nhìn cảnh sắc màu xanh da trời xinh đẹp mắt phía bên ngoài ….

Một triệu a, bản thân nên sử dụng sao đây?

Ừm, nhị trăm ngàn mang đến em gái thực hiện của hồi môn, nhị trăm ngàn mang đến anh nhị, còn một trăm ngàn mang đến phụ vương u chăm sóc già cả, haha, sót lại năm trăm ngàn tao tự động sử dụng, tao trước đó chưa từng sử dụng qua quýt số chi phí nhiều cho tới vậy!

Cười sung sướng hóng phúc đáp của bác bỏ sĩ, mỉm cười nghe câu vấn đáp của bác bỏ sĩ, vẫn chính là mỉm cười nhận lấy tấm giấy má mỏng dính ê, bên trên ê viết lách số lượng rất rộng.

Một ngày, Khai Tâm bước thoát ra khỏi cơ sở y tế, chuồn vào một trong những văn chống trạng sư vô cùng sang trọng và quý phái, trịnh trọng trả mươi ngàn chi phí phí cty mang đến trạng sư, còn lấy kể từ vô bộ quần áo mới tậu của tớ rời khỏi một quyển buột tiết kiệm ngân sách vẫn còn đấy giá.

Chờ hôm nào là tôi bị tiêu diệt, thì đem mang đến phụ vương tôi.

Một tự khắc ê, Khai Tâm thiệt sự vô cùng sung sướng, vì thế hắn rất có thể mang đến phụ vương u bản thân một chút ít chi phí.

Rất thời gian nhanh, Khai Tâm chào gia sư tận nhà dạy dỗ bản thân nghi lễ, dạy dỗ bản thân qui tắc của giai tầng thượng lưu, còn mua sắm một cỗ ăn mặc quần áo thương hiệu quốc tế.

Một mon sau, Khai Tâm tỏa nắng rực rỡ hẳn lên tiếp cận đại sảnh doanh nghiệp lớn của Hoàng Dục Nghiêm, tiếp sau đó đợt thứ nhất chuồn vô chống thao tác làm việc của Hoàng Dục Nghiêm.

Kì thực tao là kẻ nhiều, chỉ mất điều tao không tồn tại nhà tại TP.HCM này, còn nữa tao thực hiện nhân viên cấp dưới tiếp thị bảo đảm là vì thế tao ham muốn thưởng thức cuộc sống thường ngày.

Đây là đợt thứ nhất Khai Tâm giả dối, mặt mày ko đỏ hỏn tim ko lập cập hắn thậm chí là không tin tưởng bản thân liệu có phải là sở hữu tư hóa học này hay là không, tuy nhiên, trời biết điều giả dối của hắn sở hữu từng nào là khe hở, từng nào lỗ hở.

Vậy sao? Vậy ngươi ham muốn gì?

Tôi ham muốn phó du với anh, nhằm anh sở hữu một chút ít xíu quí tôi ….

Chỉ vì thế ngươi giàu?

Cái này sẽ không nên là vì anh rằng hoặc sao?

Ừm, vậy thì được thôi.

Khai Tâm bị điều rằng của Hoàng Dục Nghiêm thực hiện mang đến cảm động cho tới nỗi xém chút rơi rụng chuồn nụ mỉm cười, hắn tưởng Hoàng Dục Nghiêm tiếp tục lại kể từ chối, ko ngờ anh ấy lại đồng ý, tuy nhiên, tại vì sao đồng ý, thì Khai Tâm ko suy nghĩ cho tới, có lẽ rằng, trong trái tim Khai Tâm, chỉ việc anh ấy đồng ý, đời này của hắn, chỉ như thế, tiếp tục thoả nguyện rồi.

Khai Tâm vào sinh sống vô ngôi nhà Hoàng Dục Nghiêm, vừa phải mỉm cười vừa phải chạm vô toàn bộ dụng cụ vô ngôi nhà, như ham muốn đem Hoàng Dục Nghiêm ghi nhớ chắc chắn vô đầu bản thân, ko nên vô tim, vì thế trái ngược tim này, sở hữu căn bệnh.

Cuộc sinh sống của nhị người nhượng bộ như không tồn tại nhiều tiếp xúc lắm, Khai Tâm ở vô phòng tiếp khách, Hoàng Dục Nghiêm trước giờ ko mang đến hắn vô chống bản thân.

Buổi sáng sủa, Hoàng Dục Nghiêm ra bên ngoài đi làm việc, Khai Tâm sung sướng dọn dẹp ngôi nhà cửa ngõ, mua sắm loại nấu nướng cơm trắng, giặt ăn mặc quần áo xếp chăn nệm, nghiễm nhiên trở nên bảo khuôn của Hoàng Dục Nghiêm.

Buổi tối, Khai Tâm luôn luôn mỉm cười ngồi ở hiên chạy dài đại sảnh của quần thể ngôi nhà, hóng Hoàng Dục Nghiêm đi làm việc quay trở lại, chờ đón bản thân là kẻ thứ nhất nghe thấy giờ đồng hồ ngỏ của của Hoàng Dục Nghiêm, rất có thể là kẻ thứ nhất bắt gặp mặt mày hắn, rất có thể nhanh nhẹn tháo dỡ áo khóa ngoài mang đến hắn, rất có thể tham ô vọng bắt gặp nụ mỉm cười khan hiếm sở hữu của hắn.

Chỉ là, thật nhiều đợt, Khai Tâm đều mệt nhọc cho tới ngủ thiếp chuồn, nửa tối tỉnh dậy, bản thân vẫn đang được ngồi ở hiên chạy dài lộng dông tố, kề bên là song giầy domain authority tiếp tục tháo dỡ rời khỏi, vô phòng tiếp khách, ăn thực phẩm còn còn sót lại, sở hữu khi, còn rất có thể bắt gặp ánh đèn sáng vô phòng nghỉ của gia chủ vẫn còn đấy sáng sủa đèn, còn Khai Tâm, chỉ đứng vô tuyến đường thâm thẳm.

Lúc ê Khai Tâm vẫn vô cùng sung sướng, vì thế hắn rằng, Tiểu Nghiêm khi xuất hiện xác định bắt gặp người thứ nhất là bản thân, loại hắn ăn là vì bản thân thực hiện từng chút một, vị trí hắn ngồi là nơi thường ngày bản thân đều vệ sinh, như thế, rất tuyệt, vô cùng rất tuyệt.

Một mon sinh hoạt bình lặng cứ trôi qua quýt như thế, Khai Tâm không kiếm hiểu thái phỏng thay cho thay đổi đột ngột của Hoàng Dục Nghiêm, còn Hoàng Dục Nghiêm nhượng bộ như cũng thân quen với cuộc sống thường ngày sở hữu Khai Tâm, đơn giản, nhị người thì thầm, không nhiều lại càng thêm thắt không nhiều, thậm chí là không tồn tại.

Tiểu Nghiêm, đấy là máy cạo râu tôi mới tậu mang đến anh ….

Loại dởm như thế, ngươi hội tụ lại xài chuồn ….

Ô, haha, cũng giống ha!

Lần ê, Khai Tâm lén nhân khi Hoàng Dục Nghiêm trở lại chống ngay lập tức nhặt lấy dao cạo râu đã biết thành Hoàng Dục Nghiêm vứt quăng quật, Khai Tâm mỉm cười đem nó về chống bản thân, tiếp sau đó vứt loại lưỡi dao cũ tuy nhiên trong cả lông cũng cạo ko đứt chuồn.

Tiểu Nghiêm, anh coi, tôi mua sắm áo vest mang đến anh, hiệu Armani ê, tôi thấy mẫu mã cũng đẹp mắt, nên tôi mua sắm mang đến anh một chiếc.

Hứ, mẫu mã thông thường như thế, mang đến ai đem á!

Ừm, cũng giống, không tồn tại bao nhiêu loại là sản phẩm đảm bảo chất lượng, hihi, Tiểu Nghiêm, đợt sau tôi lại mua sắm loại không giống.

Hôm ê, Khai Tâm vô cùng sung sướng ôm cỗ áo vest Hoàng Dục Nghiêm từng đem tuy nhiên ngủ, tối ê, hắn mơ thấy người hắn yêu thương bao bọc lấy hắn, rằng với hắn, rằng hắn cũng quí Khai Tâm.

Tiểu Nghiêm, tôi mua sắm mang đến anh một chiếc cặp cà –vạt ….

Tiểu Nghiêm, tôi mua sắm mang đến anh một chiếc quần ….

Tiểu Nghiêm, trời lạnh lẽo rồi, tôi mua sắm loại lót lưu giữ giá mang đến anh nè ….

Tiểu Nghiêm, trở trời rồi, tôi mua sắm mang đến anh không nhiều dung dịch ngừa cảm nè …

Tiểu Nghiêm ….

Tiểu Nghiêm …..

Tiểu Nghiêm …..

Mỗi ngày, Khai Tâm sung sướng thoát ra khỏi cửa ngõ, Khai Tâm hoan lạc vô cửa ngõ, Khai Tâm hoan lạc đem rubi của tớ tặng mang đến Hoàng Dục Nghiêm, sau này lại sung sướng quay trở lại chống, sau cùng lại sung sướng lén nhặt những khoản loại tuy nhiên Hoàng Dục Nghiêm tiếp tục vứt quăng quật, chầm lờ lững ngửi, nhẹ dịu đựng chuồn, hoặc là thi công ráp lại, bịa vô vào loại vỏ hộp giấy má nhỏ mua sắm ngoài tè quần thể của một dì buôn bán rau củ, như vậy như vậy, từng khoản từng khoản, cảnh giác bịa vô, những khoản loại này, Khai Tâm ko nỡ sử dụng, vì thế bên trên ê, còn đánh dấu một chút ít mùi hương mùi hương của Hoàng Dục Nghiêm, một chút ít khá thở.

Kì thực thời hạn qua quýt vô cùng thời gian nhanh, so với căn bệnh tình của tớ, Khai Tâm nghe đâu tiếp tục quên lãng, đơn giản, cảm xúc tái mét trừng trị lần tiếp nữa, thực hiện mang đến Khai Tâm ko ngoài cảm thán, thực hiện bác bỏ sĩ thiệt là rất khó a, rằng phụ vương mon, nhị mon rưỡi tiếp tục tái mét trừng trị rồi, quả tình ko sai.

Vừa mới tậu thực phẩm tiếp tục té nhào, Khai Tâm té bên trên nền tuyết trước cổng cửa hàng, vô cùng lạnh lẽo, vô cùng không dễ chịu ….

Anh thiệt sự ham muốn xuất viện? Tiên sinh, như thế vô cùng nguy hại đó!

Ai domain authority, em gái xinh đẹp mắt à, tôi ko có gì, cô coi, tôi vô cùng khoẻ mạnh!

Nhưng, anh cần được tịnh chăm sóc, anh vẫn còn đấy nóng bức ê ….

Em gái à, tôi á, nên nhanh gọn về mua sắm món ăn nấu nướng cơm trắng mang đến Tiểu Nghiêm người tôi yêu thương nhất ăn, cô rằng coi, việc này còn có cần thiết rộng lớn đối với việc bị nóng bức không?

Đây là mức độ khoẻ của anh ý.

Được rồi được rồi, cô chỉ mang đến tôi biết vị trí đóng góp chi phí ở đâu vậy!

Không thuyết phục được hả!

Khai Tâm mỉm cười rung lắc đầu, nhìn cô nó tá nhỏ rời ngoài, Sau ê tự động bản thân chậm trễ tiếp cận vị trí đóng góp chi phí, lấy thẻ rời khỏi, khi ê, Khai Tâm mới mẻ trừng trị hiện tại, năm trăm ngàn khi đầu, giờ đây chỉ từ lại bao nhiêu chục ngàn.

Bước bên trên tuyết mỏng dính về ngôi nhà, phân tử tuyết nhỏ rơi bên trên người, ăn mặc quần áo phong phanh thực hiện Khai Tâm lạnh lẽo lập cập, tuy nhiên mặt mày hắn vẫn mỉm cười, may là vẫn kịp, Tiểu Nghiêm có thể vẫn ko về cho tới ngôi nhà đâu.

Mở cửa ngõ rời khỏi, bắt gặp là một trong song giầy domain authority thân thuộc, hắn ko lưu ý cho tới song giầy phái đẹp đẹp tươi kề bên ….

Nghe thấy giờ đồng hồ kêu rên không ngừng nghỉ, nhìn ánh đèn sáng khi sáng sủa khi tối, Khai Tâm vẫn mỉm cười, tiếp sau đó nhặt lấy thực phẩm mặt mày chân, lờ lững rãi bỏ vô tủ lạnh lẽo, lấy trong trái tim rời khỏi một cái nhẫn vàng là sử dụng số chi phí sót lại mua sắm được, lẳng lặng đứng ê, bịa cái nhẫn trước cửa ngõ phòng nghỉ của người chủ sở hữu, bạn dạng thân thiết, lại chỉ treo cái nhẫn bày buôn bán mặt mày lối giá chỉ 5 đồng ko biết là làm những công việc vày sắt kẽm kim loại gì, tiếp sau đó về chống, loại gì rồi cũng ko thực hiện, loại gì rồi cũng ko rằng, chỉ bao bọc lấy loại vỏ hộp giấy má bịa trước vùng ngực, trầm lắng ngủ chuồn.

Ngày loại nhị, Hoàng dục Nghiêm vẫn đi làm việc kể từ vô cùng sớm, ko bắt gặp Khai Tâm vẫn đang được ngủ say.

Tiểu Nghiêm, anh có được chưa?

Cái gì?

Chiếc nhẫn ….

Vứt rồi!

……..

Đặt điện thoại thông minh xuống, Khai Tâm mỉm cười ngây dại dột nhìn căn chống trống vắng, ở trên đây sở hữu mùi hương của Tiểu Nghiêm, đấy là điểm thứ nhất hắn bắt gặp Tiểu Nghiêm, ở trên đây, sở hữu thời tự khắc ngốc ngếch nhất của tất cả đời hắn ….

Nhẫn ko thể mò mẫm lại, cũng chính vì sáng sủa sớm Khai Tâm tiếp tục đem rác rưởi vứt ra bên ngoài rồi ….. Thì rời khỏi, Khai Tâm tiếp tục tự động đem trái ngược tim của tớ vứt ra bên ngoài ….

Khai Tâm vẫn mỉm cười ngây ngốc chờ đón Hoàng Dục Nghiêm về ngôi nhà, vốn liếng không tồn tại khẩu vị Khai Tâm một ngày dài trong nhà căn bạn dạng ko nên ăn những gì cả, chỉ ngây ngốc chờ đón, ngây ngốc nhìn, kì thực, Khai Tâm trước giờ trước đó chưa từng thực sự tươi tỉnh chờ đến lúc Hoàng Dục Nghiêm về, ko nên thần kinh trung ương của Khai Tâm yếu đuối, đơn giản Khai Tâm chờ đón sở hữu một ngày Tiểu Nghiêm của hắn rất có thể dịu dàng êm ả thức tỉnh hắn, sở hữu điều, hắn ko hóng được.

Ngoài cửa ngõ nổi tiếng chìa khoá hoạt động, tiếp sau đó là giờ đồng hồ xuất hiện, Khai Tâm ngước đầu, đợt thứ nhất Hoàng Dục  Nghiêm xuất hiện tuy nhiên tứ đôi mắt nhìn nhau, Hoàng Dục Nghiêm bắt gặp vẫn chính là nụ mỉm cười tỏa nắng rực rỡ của Khai Tâm, Khai Tâm bắt gặp vẫn chính là khuôn mặt mày uy nghiêm ngặt tuấn lãng của Hoàng Dục Nghiêm ….

Cái ôm kịch liệt, tiếp sau đó là nụ hít cuồng loạn, Khai Tâm ko biết làm thế nào với toàn bộ trước đôi mắt, cảm thụ cảm xúc bên trên người, khi ê, Khai Tâm là thiệt sự sung sướng, hắn nhận định rằng Hoàng Dục Nghiêm quí hắn, hắn nhận định rằng Hoàng Dục Nghiêm hối hận hận rồi, hắn nhận định rằng thực rời khỏi Hoàng Dục Nghiêm sở hữu cảm xúc với hắn ….

Nhưng, Khai Tâm ko lưu ý cho tới việc không một ai rất có thể thay cho thay đổi vô nháy đôi mắt như thế, tựa như một người con trai vốn liếng yêu thương một người phụ phái đẹp đậm đà, thậm chí là ngày hôm trước còn rất có thể cuồng loạn bên trên chóng với phụ phái đẹp, thì sao rất có thể nội vô một ngày thay cho thay đổi nhiều cho tới vậy ….

Có lẽ, tựa như sở hữu người từng rằng, tình thương khiến cho cho những người tao thay cho thay đổi cho tới si dại dột, tình thương rất có thể làm cho một thằng khờ càng khờ triệt nhằm hơn!

Điên cuồng cướp đoạt, xâm phạm thô bạo, động tác cuồng dã, Khai Tâm vốn liếng đang được nóng bức chỉ rất có thể thì thầm Chịu đựng đựng, nhức, thì tự động yên ủi, đấy là đợt đau tuy nhiên tình thương mang về, bản thân rất có thể Chịu đựng được, lạnh lẽo, thì tự động rằng với bản thân, kề bên sở hữu người bản thân yêu thương, tâm giá thì sẽ không còn sao, mệt nhọc, thì thuyết phục bản thân, đấy là vì thế khung hình bản thân ko đảm bảo chất lượng, ko thể trách móc Tiểu Nghiêm ko biết kiểm soát.

Làm tình không tồn tại thích thú lại thực hiện mang đến Khai Tâm sung sướng, thậm chí là quên rơi rụng nỗi nhức về cái nhẫn, còn vì thế ham muốn đảm bảo chất lượng mang đến Hoàng Dục Nghiêm tuy nhiên lý giải toàn bộ, tuy nhiên lý giải bất hợp lí nhất là, bản thân thiệt sự không tồn tại nhãn quang đãng, mang đến nên lựa chọn một cái nhẫn Tiểu Nghiêm ko quí, vì vậy nó bị vứt.

Hôm sau, Hoàng Dục Nghiêm thô bạo kéo Khai Tâm dậy, xua thoát ra khỏi phòng nghỉ, tuy nhiên Khai Tâm vẫn sung sướng suy nghĩ, đấy là vì thế Tiểu Nghiêm giắt cỡ.

Tiểu Nghiêm, anh quí tôi không?

…….

Có quí một chút ít xíu nào là không?

…….

Dù chỉ một chút ít thôi?

…….

Ngươi thiệt sự yêu thương hắn vậy sao? Có người từng chất vấn Khai Tâm câu này.

Tất nhiên! Đây là câu vấn đáp của Khai Tâm.

Nhưng hắn trước giờ ko yêu thương ngươi, vượt lên trước khứ ko, lúc này ko, sau này, cũng rất có thể là sẽ không còn. Vẫn là thắc mắc của những người ê.

Tôi và anh ấy không tồn tại vượt lên trước khứ, chỉ mất lúc này, càng không tồn tại sau này, tuy nhiên lúc này của tôi đã và đang chuẩn bị sử dụng không còn rồi, ko nên sao? Đó là đợt thứ nhất Khai Tâm ko mỉm cười, quý khách đợt thứ nhất trừng trị hiện tại, kì thực, Khai Tâm cũng đều có nước đôi mắt, Khai Tâm cũng biết khóc.

Xem thêm: hoa hồng đỏ và súng

Từ sau thời điểm đột biến mối liên hệ với Hoàng Dục Nghiêm, Khai Tâm điên thì điên vẫn kế tiếp cuộc sống thường ngày xoay xung quanh Hoàng Dục Nghiêm, vẫn lẳng lặng ở trog ngôi nhà, thực hiện bất kể chuyện gì mang đến hoàng Dục Nghiêm, tuy nhiên, chuyện tình ái cũng có một đợt này mà thôi.

Ngươi thời điểm ngày hôm nay sở hữu rảnh không?

Hửm ….?

Ta bịa một vị trí, ăn cơm trắng đó!

À …”

Ngươi ko đồng ý?

Không, tôi, đương nhiên đồng ý!

Xuống ca tao cho tới đón ngươi!

Ừm, ừ được!

Đó là đợt thứ nhất Hoàng Dục Nghiêm ngỏ mồm chào Khai Tâm bữa ăn, không dừng lại ở đó còn là một quán ăn Pháp trứ danh, ánh đèn sáng thắm thiết, bầu không khí ưu nhã, công cụ ăn sang trọng và quý phái, loại gì rồi cũng lênh láng vẻ cao quí, tuy nhiên Khai Tâm càng sung sướng cảm biến loại gọi là tình thương này!

Ủa, trên đây ko nên là tổng giám đốc Hoàng sao?

Ai yô, tôi còn tưởng đấy là Lam tè thư chứ, thế ra cũng đều có người tựa như vậy a!

Châc chậc, giám đốc Hoàng, anh ko cần thiết nhức lòng nữa rồi, Lam tè thư bất vượt lên trước mới chỉ kết duyên sở hữu một tuần, anh tiếp tục tìm ra một người kiểu như cho tới vậy, ông trời đối đãi với anh thiệt tốt!

A, quấy nhiễu nhị người bữa ăn rồi, vậy tôi chuồn trước, nhị người thư thả sử dụng, giám đốc Hoàng, vị này nữa, vị Lam tiên sinh này.

Lời châm chọc khinh thường miệt, còn tồn tại mỉm cười nhạo, bầu không khí vốn liếng sung sướng nhanh gọn dừng tụ, thế ra là như thế, đấy là tâm tình khi ê của Khai Tâm.

Có lẽ là trừng trị căn bệnh rồi, tim đau tới ham muốn vỡ tung.

Từ tốn bịa dao nĩa vô tay xuống, đôi mắt đối lập với hai con mắt sắc bén kia: Tôi là vật thay cho vậy cho nên không?

Phải!

Anh đồng ý tôi là vì thế vị Lam tè thư ê ko đồng ý anh nên không?

Phải!

Anh trước giờ ko đồng ý loại của tôi là vì thế anh ko khi nào nhìn cho tới một khoản nào là nên không?

Phải!

Anh đột biến mối liên hệ với tôi là vì thế tình nhân của anh ý kết duyên tuy nhiên chú rể ko nên là anh, tuy nhiên anh cần thiết một khoản công cụ tựa như cô ấy nhằm trừng trị tiết, nên không?

Phải!

Chỗ ngồi này vốn liếng ko giành riêng cho tôi nên không?

Phải!

Anh sở hữu từng quí tôi không? Cho cho dù chỉ một chút ít ….?

……..

Hai người vốn liếng như đang được nhắc chuyện thị phị ngay lập tức rớt vào yên ổn tĩnh, ai ai cũng ko nhìn ai, món ăn bên trên bàn cũng lạnh lẽo dần dần, sở hữu trời biết Khai Tâm kì thực căn bạn dạng không thích ăn, tuy nhiên, vì thế loại gọi là cuộc hứa hẹn thứ nhất, hắn cố ăn, ghế ngồi này vốn liếng là của những người không giống, còn hắn, lại là vật thay cho thế từ trên đầu cho tới cuối, thằng khờ không một ai bằng!

Tôi liệu có phải là người tuy nhiên ko vày cả một con cái chó phung phí mặt mày đường?

Lúc này, Hoàng Dục Nghiêm đột ngột ngước đầu, bắt gặp vẫn chính là khuôn mặt mày với nụ mỉm cười rực rỡ, đơn giản, bên trên ê lốm đốm nước đôi mắt.

Có nên tôi thiệt sự thực hiện mang đến anh ngán ghét bỏ, nếu mà ko nên là vì thế khuôn mặt này, sở hữu nên anh mãi mãi cũng sẽ không còn nhìn tôi một lần?

……

Thô ráp gạt chuồn nước đôi mắt bên trên mặt mày, lờ lững rãi vực dậy, Khai Tâm biết, nếu mà vượt lên trước thời gian nhanh, bản thân tiếp tục té xuống bên trên trên đây, tuy nhiên hắn thì không thích như vậy!

Cảm ơn bữa tối này của anh ý, còn mang đến tôi ở lại phụ vương mon, cám ơn!

Cúi người, rời ngoài, không xoay đầu, vì thế nước đôi mắt vừa phải vệ sinh di chuyển chính thức chảy rời khỏi.

Khai Tâm khóc rồi, đấy là đợt thứ nhất Hoàng Dục Nghiêm thấy Khai Tâm khóc, người đàn ông mãi mãi mỉm cười lại khóc ….

Đêm ê, vô cùng nhiều năm, vô cùng nhiều năm, Hoàng Dục Nghiêm về ngôi nhà 1 mình, không tồn tại hình bóng của những người ngồi bên trên lối chuồn hóng hắn, không tồn tại mùi hương thơm phức của thực phẩm thực hiện sẵn, càng không tồn tại sự êm ấm của nước tắm, chỉ mất 1 mình.

Điện thoại reo lên, đánh tan sự tĩnh mịch …

Alô, Hoàng Dục Nghiêm nghe ….

……….

Này, thì thầm chuồn …

………

Khai Tâm, là ngươi nên không?

……….

Ngươi đang được ở đâu?

……….

Nói chuồn, ngươi ở đâu, tao cho tới đón ngươi ….

Tiểu Nghiêm, haha, van lỗi, anh mang đến tôi gọi anh như thế một lần tiếp nữa nhé, tôi biết thực rời khỏi anh ko quí tôi gọi, tuy nhiên sao giờ đây, tôi ko biết nên gọi anh như vậy nào! Kì thực, tôi cũng gạt anh, tôi ko nên là kẻ nhiều …..

Ta biết!

Lễ ngờ của tôi cũng chính là sử dụng chi phí tuy nhiên học tập được.

Ta biết!

Tôi không tồn tại ngôi nhà, phụ vương u tôi vì thế tôi là đồng tính tuy nhiên xua tôi thoát ra khỏi ngôi nhà rồi ….

Ta biết, vì thế này là tao làm!

……..

……..

Haha, ko có gì, vậy là na ná nhau!

Ngươi đang được ở đâu?

Tiểu Nghiêm, tôi kể mang đến anh nghe một mẩu truyện, trước đó sở hữu một người, hắn tham ô vọng sẽ sở hữu được người quí hắn, vì vậy hắn cầu khẩn thần tiên bên trên trời, thần tiên rằng với hắn, chỉ việc ngươi hóng ở trên đây, chờ đến lúc sở hữu người cho tới đón ngươi, thì này sẽ là kẻ quí ngươi, tuy nhiên, ngươi ko thể cho những người ê biết vị trí ngươi ở ….

Ngươi rốt cuộc đang được ở đâu?

Tiểu Nghiêm, anh quí tôi không?

Không quí, ngươi mau rằng ngươi ở đâu?

Haha, người ko quí thì mò mẫm ko được tôi đâu, mặc dầu tôi rằng mang đến anh cũng vậy thôi!

Này, này ….

……..

Cụt hứng bịa điện thoại thông minh xuống, Hoàng Dục Nghiêm mới mẻ trừng trị hiện tại, bản thân vì thế khẩn trương tuy nhiên phạm một tội tình, tuy nhiên lỗi này, ngôi nhà lăm le là hắn sở hữu lỗi với Khai Tâm.

Trong tối tối mò mò, khung trời lênh láng sao, kì thực Khai Tâm đang được phía trên nóc toà ngôi nhà đối lập với ngôi nhà Hoàng Dục Nghiêm, Khai Tâm vẫn ko nỡ kể từ quăng quật thời cơ bắt gặp Hoàng Dục Nghiêm.

Tắt điện thoại thông minh, lúc lắc pin rời khỏi, tiếp sau đó lấy từng miếng phía bên trong rời khỏi, giống như là đang huỷ chuồn khung hình bản thân, dỡ từng khoản từng khoản rời khỏi, sau này lại đem từng khoản vứt xuống bên dưới toà lầu, nhìn bọn chúng rơi xuống, nhìn bọn chúng mất tích, từ trên đầu chí cuối, Khai Tâm đều mỉm cười, hắn không tồn tại khóc.

Nằm hình chữ Đại (大) bên trên nóc ngôi nhà, dông tố sầm uất như lưỡi dao, rạch bên trên mặt mày hắn, tâm của hắn, toàn bộ của hắn ….

Tim Khai Tâm chính thức teo rút, Khai Tâm đau tới vặn vẹo, sau cùng đã đi đến rồi, Khai Tâm cuộn người lại, bên trên mặt mày vẫn chính là nụ mỉm cười ko biến chuyển …..

Gió thổi qua quýt, thổi chuồn sức nóng phỏng, thổi chuồn mong muốn, thổi chuồn ánh sao bên trên khung trời …

Một buổi sớm một mon sau, Hoàng Dục Nghiêm vì thế bị cảm tuy nhiên đợt thứ nhất cho tới cơ sở y tế Nhân Dân khám đường căn bệnh, lấy dung dịch, khi hắn lăm le rời ngoài, nghe thấy giờ đồng hồ loa thông tin khẩn cấp cho truyền ra:

Xin lưu ý, van lưu ý, bác bỏ sĩ ngôi nhà trị của người mắc bệnh Lâm Khai Tâm van cho tới chống trọng căn bệnh số 206, phụ vương u của Lâm Khai Tâm chống căn bệnh 206 van chào cho tới chống trọng căn bệnh 206, nhắc nhở lại lần tiếp nữa, bác bỏ sĩ ngôi nhà trị mang đến Lâm Khai Tâm van chào cho tới chống trọng căn bệnh 206, người thân trong gia đình của Lâm Khai Tâm van chào cho tới chống trọng căn bệnh 206 ….

Tiếng chân vội vàng, bao nhiêu khuôn mặt cuống quýt trải qua cạnh bản thân, rất có thể bắt gặp nước đôi mắt bên trên mặt mày những người dân ê, còn người thương hiệu Lâm Khai Tâm ê, cũng dằn xé trái ngược tim Hoàng Dục Nghiêm.

Kì thực Hoàng Dục Nghiêm ko biết Khai Tâm bọn họ gì, mặc dầu lần thứ nhất họp mặt từng reviews, tuy nhiên, hắn vẫn quên rơi rụng bọn họ của Khai Tâm, vì thế ko quan trọng.

Thang máy ngỏ rời khỏi, bắt gặp bao nhiêu vị nó tá bác bỏ sĩ chạy vô chống căn bệnh, Hoàng Dục Nghiêm trải qua cái hành lang cửa số vày kính, bắt gặp là dáng vẻ của Khai Tâm như bộ khung thô, thở yếu đuối ớt tới tấp, ống dẫn cắm vô mũi, tứ phía xung xung quanh là chai lọ, như đang được phân tích, hài tử này một mon trước vẫn sung sướng linh hoạt hiện vẫn đang giáp với với chết choc ….

Thuốc vô tay rơi xuống, Hoàng Dục Nghiêm lần thứ nhất cảm nhận thấy ngại hãi, ngại hãi người đang được ngay gần kề với chết choc ….

Bác sĩ nó tá tháo lui rời khỏi, vẻ mặt mày mệt rũ rời ….

Hắn sao vậy?

Có lẽ toàn bộ quý khách đều giật thột, vì thế người thứ nhất chất vấn yếu tố đó lại là một trong người xa xăm kỳ lạ.

Tạm thời ổn định lăm le rồi, tuy nhiên, nếu mà không tồn tại nhịp tim, ngại rằng cũng đơn giản chuyện nhị ngày thôi, quý khách, sẵn sàng tâm lí chuồn.

Bác sĩ chuồn ngoài, phụ vương u đồng đội của Khai Tâm ào vô chống căn bệnh, chỉ từ lại 1 mình Hoàng Dục Nghiêm ngây ngốc đứng ê.

Hắn chuẩn bị bị tiêu diệt rồi ….

Hắn chuẩn bị bị tiêu diệt rồi …..

Sao lại như vậy?

Tại sao hắn lại bị tiêu diệt chứ?

Nước đôi mắt tràn ngập, thế ra bi thương cho tới mạnh mẽ như thế, vô vọng cho tới thì thống khổ như vậy!

Cậu là chúng ta của nó?

Ba của Khai Tâm rời khỏi, mỉm cười chất vấn Hoàng Dục Nghiêm vẫn còn đấy đứng đờ rời khỏi ê, ai ai cũng nhìn rời khỏi, vệt nước đôi mắt mơ hồ nước bên trên mặt mày của lão nhân sở hữu tuổi hạc này.

……

Cám ơn cậu phụ vương mon trước tiếp tục che chở mang đến Khai Tâm!

Cúi người thiệt sâu sắc, lòng phụ vương u vô thiên hạ, ai lại nỡ nhằm con cái bản thân trôi dạt đầu lối xó chợ, hôm ê Khai Tâm không phải như từng ngày ở lại ngoài cửa ngõ, phụ vương u Khai Tâm mò mẫm tìm tòi mọi chỗ, hóng được lại là tờ giấy má thông tin căn bệnh nguy khốn kịch!

Kéo Hoàng Dục Nghiêm ngồi xuống, lão nhân như hồi ức lại sự sung sướng từng sở hữu.

Khai Tâm đứa trẻ con này, kể từ nhỏ và được người tao quí, nụ mỉm cười ngọt ngào và lắng đọng bên trên khuôn mặt mày ê, ko biết đã từng từng nào người sung sướng rồi, tuy nhiên, có lẽ rằng thiệt sự tựa như trẻ tuổi những người dân rằng, bọn tao và trẻ tuổi sở hữu sự khác lạ rất rộng, bọn tao đều nhận định rằng Khai Tâm là đứa trẻ con không tồn tại thống khổ, tuy nhiên, thế ra bọn tao đều lầm rồi, thiệt ê, bọn tao sinh sống nằm trong nó nhị mươi bao nhiêu năm, tuy nhiên ko hề thiệt sự nắm vững nó.

Haizz, Khai Tâm đứa trẻ con này kể từ nhỏ cá tính tiếp tục như con cái lừa, chuyện đã nhận được lăm le rồi thì sở hữu kéo cũng ko động, lôi cũng ko chuồn, kì thực sở hữu khi người thực hiện phụ vương u như bọn tao cũng khá mệt rũ rời, đứa trẻ con này cá tính vô cùng không giống thông thường, tuy nhiên cá tính khó khăn lắc mang đến doạ người …

Haizz, tựa như khi nhỏ tiến công nhau với trẻ con con cái, thực rời khỏi ko nên là lỗi của Khai Tâm, tuy nhiên vì thế đối phương tiến công em gái của chính nó, nó ngay lập tức đem bao nhiêu đứa trẻ con cao to ra nhiều thêm nó nhiều ép xuống tuy nhiên tiến công, lợi ngại nhất là cũng thực hiện mang đến đối phương gãy xương, haha, nhỏ như thế, vẫn vô cùng lợi ngại, tuy nhiên khi ê bạn dạng thân thiết nó cũng trở thành tiến công gãy một chân …..

…….

…….

Năm nó quăng quật học tập ĐH, tao thiệt là giận dỗi bị tiêu diệt được, tuy nhiên tiếp sau đó tiếp cận ngôi trường học tập của chính nó mới mẻ nắm vững trường hợp, nó, vì thế chung một đứa trẻ con ngôi nhà túng bấn được tới trường, bạn dạng thân thiết ko đóng góp chi phí học tập, tiếp sau đó tao rằng là tao tiếp tục cho thêm nữa chi phí, tuy nhiên này lại rằng là không thích học tập nữa, kì thực tao biết, Khai Tâm không những là thấy vô ngôi nhà đã không còn chi phí, anh nhị nó chuẩn bị kết duyên, em gái của chính nó còn ko đảm bảo chất lượng nghiệp trung học tập, hầy, khi này cũng chỉ rất có thể như thế ….

Giống như coi Hoàng Dục Nghiêm là một trong khí cụ nhằm trừng trị tiết, phụ vương của Khai Tâm lài nhài thật nhiều chuyện khi nhỏ của Khai Tâm, thực rời khỏi, Hoàng Dục Nghiêm biết thật nhiều chuyện, vì thế Khai Tâm từng kể mang đến hắn nghe, đơn giản, những đau xót vô này đều đã biết thành Khai Tâm đậy điệm hết!

Mọi người làm thế nào hiểu rằng chuyện của Khai Tâm?

Là cơ sở y tế thông tin, một bác bỏ sĩ vô đấy là lão chiến hữu của tao, vì vậy …

Hắn, căn bệnh gì?

Suy tim, không dừng lại ở đó, không dừng lại ở đó ko sử dụng thuốc kiểm soát, đứa trẻ con này ngang nhiên kí thương hiệu quyên tặng di thể, còn lưu giữ chi phí, rằng mang đến tao chăm sóc già cả ….

Hắn, hắn ko rằng gì sao?

Đây là thư của chính nó ….

Ba, u, em, anh:

Xin lỗi, khiến cho thêm thắt phiền toái mang đến quý khách, hì hì, tuy nhiên ko cần thiết lo ngại, con cái ko cần thiết kho bãi ân xá ma mãnh gì cả, haha, vì thế thân thiết thể của con cái cho tới khi ê ko biết tiếp tục tiếp cận đâu, haha, tuy nhiên, thiệt sự cám ơn quý khách tiếp tục nuôi con cái rộng lớn như thế, ừm, bao nhiêu trăm ngàn này sẽ không nên là trộm, cũng ko nên là cướp đâu, quý khách yên ổn tâm sử dụng chuồn, coi như con em của mình bất hiếu, ko thể chăm sóc già cả mang đến nhị người.

Ba, kì thực nhị mươi bao nhiêu trong năm này con cái chọc giận dỗi phụ vương vô số đợt, tuy nhiên đảm bảo chất lượng rồi, sau đây sẽ không còn thực hiện phụ vương giận dỗi nữa ….

Mẹ, rời ngoài ngôi nhà con cái ghi nhớ nhất là khoản thịt kho của u ê, haha, tuy nhiên ko được ăn nữa rồi …..

Anh, mò mẫm mang đến em một chị dâu đảm bảo chất lượng a, nên xinh hơn Trương Mạn Ngọc ê ….

Em, học tập mang đến đảm bảo chất lượng, sau này nên mò mẫm một người con trai còn bảnh rộng lớn anh của em, hà hà, tuy nhiên xác định là ko đẹp mắt vày người tuy nhiên anh quí đâu!

Ừm, thực rời khỏi cũng không tồn tại gì nhằm rằng nữa, phụ vương, u, thiệt sự van lỗi, quí phái nam nhân là ko bỏ qua được sao?

Được rồi, ko rằng nữa, đến thời điểm ê con cái phía trên thiên lối, ồ, ko, quý khách rằng đồng tính sở hữu cho tới thiên lối được ko, đứa ở thiên lối sở hữu chê con cái không? Vậy thì khó khăn rồi, vậy con cái nên vô địa ngục sao?

Haha, cứ vậy chuồn, hứa hẹn hội ngộ, ơ, ko, là ko bắt gặp nữa!

Khai Tâm tuyệt cây viết.

Từng giọt lệ tràn rời khỏi ….

Ai cần thiết tài chính con cái chứ ….

Ngẩng đầu, bắt gặp là một trong ngôi nhà già cả trẻ con nước đôi mắt mung lung, Hoàng Dục Nghiêm biết, hắn cũng khóc rồi.

Anh, là kẻ anh tôi quí nên không?

Vấn đề mẫn cảm này là em gái của Khai Tâm chất vấn, bên trên khuôn mặt kiểu như với Khai Tâm, sở hữu khát vọng như Khai Tâm ….

…..

Anh sở hữu quí anh tôi không?

……

Trầm đem, sở hữu quí không? Hắn Hoàng Dục Nghiêm sở hữu quí Lâm Khai Tâm không?

Anh sở hữu yêu thương anh tôi không?

……

Đẩy cửa ngõ vô, ai ai cũng ko vô nằm trong, nhượng bộ như toàn bộ đều thì thầm quan sát mối liên hệ của Khai Tâm và Hoàng Dục Nghiêm.

Tiếng tích tắc lặng lẽ như ham muốn rằng sinh mệnh của những người bên trên chóng căn bệnh đang được trôi chuồn, đem tay sờ lên sắc dễ dàng vỡ ê, Hoàng Dục Nghiêm đùng một phát cảm nhận thấy nỗi ngại của sự việc rơi rụng đuối …

Tại sao nên quí ta?

Tại sao ngươi luôn luôn tin cậy rằng tao quí ngươi?

Tại sao ngươi tự động lừa bản thân bịp bợm người nhằm ở lại kề bên ta?

Tại sao tình thương của ngươi rất có thể vô tư lự như vậy?

Ta sở hữu xứng đáng không?

Đau đau đớn chất vấn, chất vấn người đang được say ngủ.

Đáng … chứ ….

Âm thanh mơ hồ nước kể từ vô lồng chăm sóc khí vọng rời khỏi, ko biết kể từ lúc nào Khai Tâm tiếp tục tỉnh lại, song môi thô nứt của hắn khá ngỏ rời khỏi, nhượng bộ như toàn bộ đều ko xẩy ra, hắn vẫn chính là nhân viên cấp dưới tiếp thị bảo đảm đứng bên dưới ánh dương quang đãng, vẫn âm thầm yêu thương người con trai đó!

Vì sao?

Vì ….vì thế …. Trên trái đất này …. Có … một thằng khờ ….thương hiệu ….. Khai Tâm …..!

Tiếng bi tráng của công cụ nó khoa, bác bỏ sĩ nó tá lại xông vô lần tiếp nữa, tách quý khách rời khỏi một khoảng cách.

Giật năng lượng điện ….

Nhanh ….

Không được ….

Làm lại …..

…….

…….

Xem thêm: cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật

Nước đôi mắt rơi xuống, thế ra, Hoàng Dục Nghiêm cũng vì thế thằng khờ này tuy nhiên khóc, thế ra, thằng khờ này cũng rất có thể đã có được nước đôi mắt của hắn, thế ra …

Khờ à, ngươi sở hữu biết ko, sở hữu một người mưu trí thương hiệu Hoàng dục Nghiêm yêu thương một thằng khờ là ngươi ê, tuy nhiên ngươi tiếp tục ra đi rồi ….

___Hoàn___