cô vợ đáng thương của tổng tài đại ác

Thang máy cho tới tầng 69 thì tạm dừng, Minh Hoàng fake cô ra phía bên ngoài vì thế cô tiếp tục thao tác ở trên đây, còn Cẩn Mai nằm trong Vũ Phong thì lên tầng tối đa là tầng 70.

Uyển Đình cút nằm trong Minh Hoàng nhưng mà e ngượng ngập, Vũ Phong cau ngươi nhìn cô cho đến khi cửa ngõ cầu thang máy đóng góp lại, anh cảm nhận thấy ko yên lặng tâm một chút nào Khi nhằm cô cút nằm trong cậu tớ.

Bạn đang xem: cô vợ đáng thương của tổng tài đại ác

Minh Hoàng dẫn cô cho tới khu vực bàn thao tác, bố trí số ghế xong để cô ở bại.

- Tôi thao tác trên tầng bên trên, nếu như với chuyện thì cứ gọi cho tới tôi vô điện thoại cảm ứng thông minh nội cỗ nhé.

Cậu tớ mỉm mỉm cười rồi xoay người tách cút, sự chu đáo và hăng hái của Minh Hoàng khiến cho Uyển Đình với chút khó khăn xử, vì thế vốn liếng dĩ đó là phen gặp gỡ trước tiên của cô ấy và anh tớ nhưng mà.

Chưa kịp để ý chống thao tác hoặc làm cái gi không giống, Uyển Đình đã biết thành những nhân viên cấp dưới vô chống bu lại xung xung quanh, chúng ta nhìn cô vày con cái đôi mắt tò lần và với phần vui nhộn.

- Xin xin chào, em là Uyển Đình, người xem hoàn toàn có thể gọi em là Đình Đình.

Cô bồn chồn gãi đầu xin chào chất vấn, chúng ta cũng mỉm mỉm cười xin chào lại cô.

- Tôi là trưởng chống, thương hiệu Loan, sau này còn có gì vướng mắc thì cứ chất vấn tôi nhé.

Người phụ phái đẹp chững chàng nhất ở trên đây lên giờ đồng hồ.

- Còn em thương hiệu Vân, nhân viên cấp dưới văn chống.

Một cô nàng trẻ em tuổi hạc tràn trề mức độ sinh sống nhìn cô vày con cái đôi mắt lộng lẫy.

- Anh thương hiệu Hùng, nếu như cần thiết trợ giúp thì em cứ việc chất vấn anh.

Một thanh niên cao ráo điển trai nhìn cô. Uyển Đình với chút ngạc nhiên, cũng thấy kỳ lạ vì thế người xem vượt lên thân thiện thiện, tuy nhiên cô nhanh chóng hòa nhập và thưa.

- Em nghĩ về thiếu nhi tuổi hạc nhất ở trên đây, em 18 tuổi hạc.

Đúng tựa như những gì cô tâm trí, ai ai cũng quá bất ngờ sau thời điểm nghe số tuổi hạc của cô ấy. Uyển Đình rút kinh nghiệm tay nghề phen sau cô sẽ không còn thổ lộ số tuổi hạc của tớ nữa đâu, hoặc là cô gian lận thêm thắt vài ba năm tuổi hạc nữa vững chắc không có ai nhằm ý.

- Vậy thiếu nhi rộng lớn chị rồi.

Vân mỉm mỉm cười, thay cho thay đổi cơ hội xưng hô với Uyển Đình. Cả căn chống này ai cũng có thể có thiện cảm với cô kể từ phen gặp gỡ trước tiên, ko nên chỉ vì thế cách sử dụng thưa lễ phép tắc mà còn phải nhờ nước ngoài hình xinh xẻo dễ khiến thiện cảm với những người không giống.

Một khi sau, Uyển Đình chẳng với việc gì nhằm thực hiện, đúng vào khi này điện thoại cảm ứng thông minh bàn lân cận cô reo chuông, Uyển Đình vắt lấy nó thì nghe giọng của Minh Hoàng vang lên.

- Uyển Đình hả, mau lên tầng 70 cút, tôi với việc phó cho tới em trên đây.

Nói hoàn thành anh tớ húi máy khiến cho Uyển Đình cau ngươi nhằm xa vời điện thoại cảm ứng thông minh thoát khỏi tai bản thân. Cô thở nhiều năm bước thoát khỏi chống thao tác, vô cầu thang máy bấm tầng 70.

Thang máy lên tiếp đây thì theo đòi bạn dạng năng cô trở về phía chống của tổng tài, có lẽ rằng bởi cô từng cho tới trên đây hồi nhỏ nên theo đòi kí ức cô tiếp cận chống của Vũ Phong. Khi xưa thì cô cho tới trên đây cùng theo với ông nội nhằm đùa, cô còn lưu giữ bản thân từng trốn bên dưới gầm tủ của bàn thư kí trước chống nhằm đùa trốn lần nằm trong Vũ Phong. Cảm giác thiệt thân thuộc lộn hoài niệm tuy nhiên lúc này với thay đổi không hề ít.

Đứng trước chống của Vũ Phong, cô tính Open lao vào thì bị Minh Hoàng kéo lại.

- Tạm thời chớ vô bại, tất cả chúng ta ở phía bên ngoài thủ thỉ xíu cút.

Minh Hoàng có vẻ như khá hốt hoảng khiến cho cô tò lần ko biết chuyện gì đang được xẩy ra vô chống của Vũ Phong. Anh tớ kéo cô lên ghế rồi tiện tay fake cô ly coffe vừa vặn mua sắm được ở máy bán sản phẩm tự động hóa, anh tớ bắt cô húp không còn ly coffe mát rượi thì mới có thể được vô chống.

- Có chuyện gì vậy?

Uyển Đình tò lần tròn trặn đôi mắt chất vấn Minh Hoàng, cậu tớ từng phen trông thấy cô tròn trặn đôi mắt vì vậy là như bị trúng bùa yêu thương, mồm tự động hóa mỉm mỉm cười vấn đáp.

- Không với gì đâu, chỉ bên trên bữa cho tới giờ Mặc thị phái từng nào người sang trọng đối tác nhằm thương lượng, tuy nhiên chẳng ai mách bảo được doanh nghiệp lớn bại liên minh với tất cả chúng ta được.

Xem thêm: toi thich tin tucto cua cau

Nghe vậy thì Uyển Đình mới nhất gật đầu nắm rõ, coi rời khỏi đối tác là một trong doanh nghiệp lớn khó khăn nhằn. Nhưng với cùng 1 tập đoàn và hàng đầu toàn nước như Mặc gia thì vì sao chúng ta lại phủ nhận liên minh cơ chứ?

Minh Hoàng đột chốc nhìn cô, anh mỉm mỉm cười có lẽ rằng cô vẫn ko lưu giữ rời khỏi anh là ai. Thật rời khỏi lúc còn nhỏ anh và cô từng gặp gỡ nhau, chỉ là vì gặp gỡ trúng một phen nên kí ức không nhiều nếu không muốn nói là rất ít, tuyệt hảo cũng ko đầy đủ nhằm cô hoàn toàn có thể lưu giữ cho tới lúc này. Anh cũng chỉ vừa vặn lưu giữ rời khỏi Khi nãy sau thời điểm trông thấy mặt mày cô thân quen và nghe Vũ Phong kể lại.

Anh thở nhiều năm, nối tiếp trở lại chuyện Khi nãy.

- Tôi ko biết đối tác này bị gì nữa, nhất quyết ko chịu đựng liên minh với Mặc thị, nếu như phen này Mặc thị ko ký được phù hợp đồng với chúng ta thì với nguy hại CP tiếp tục tụt giảm mạnh đấy.

Vừa dứt tiếng thì một giờ đồng hồ động chói tai phân phát rời khỏi, Uyển Đình giật thột nhìn khuôn mẫu cửa ngõ kính bị cái gì bại ném vỡ tan tành, một nhân viên cấp dưới chạy thoát khỏi chống nhưng mà than khóc bất lực. Cô với chút hãi với cảnh tượng này, lỡ như loại trưởng thành và cứng cáp bại ko ném trúng tấm kính nhưng mà ném trúng người không giống thì sao? Vỡ đầu rách nát trán là chuyện thông thường.

Chưa kịp thất kinh thì Cẩn Mai bước thoát khỏi chống với điệu cỗ đáng ghét người nhân viên cấp dưới Khi nãy.

- Đúng là đám không có tác dụng nhưng mà, ký khuôn mẫu phù hợp đồng cũng ko hoàn thành.

Nói hoàn thành cô tớ xoay sang trọng nhìn cô và Minh Hoàng, nhếch mép mỉm cười coi thường bỉ. Minh Hoàng ko quan hoài cho tới cô tớ nhưng mà cút vô vào chống, mồm thưa cô ngồi yên lặng ở trên đây. Diệp Cẩn Mai thời điểm này rảnh rỗi sinh nông nỗi di chuyển ngồi lân cận cô.

- Ôi trời, thiếu hiểu biết vì thế sao nhưng mà Phong lại kéo cô cho tới doanh nghiệp lớn này thao tác nữa, với cô theo đòi chỉ tổ tạo ra phiền toái cho tới Shop chúng tôi.

Cô tớ ngồi vắt chân lại, tay xoắn xoắn lọn tóc bồng bềnh. Thi phảng phất liếc nhìn Uyển Đình tỏ vẻ thương hãi.

- Cô chớ nghĩ về anh tớ cho tới cô cho tới đó là bởi anh tớ quý trọng cô, cô mãi mãi chỉ là một trong con cái rối vô đôi mắt Shop chúng tôi nhưng mà thôi.

- Đừng thưa vì vậy.

Lần trước tiên Uyển Đình lên giờ đồng hồ cãi lại Cẩn Mai, vì thế những tiếng thưa cô tớ thốt rời khỏi khiến cho cô vừa vặn hãi, vừa vặn tức cho tới lập cập người, cô đã thử gì sai chứ?

- Rốt cuộc tôi đã thử rời khỏi chuyện cường bạo gì nhưng mà những người dân lại đáng ghét tôi vì vậy.

Uyển Đình cau ngươi nhìn Cẩn Mai, cô tớ với chút sửng sốt thấy lúc con cái chó lặng ngắt chịu đựng đựng bữa giờ ni lại giở thói phản công ty.

Cẩn Mai tóm lấy tóc của cô ấy thiệt chặt khiến cho cô nhức điếng. Uyển Đình cô lưu giữ tay cô tớ nhằm hứng đau nhức tăng, cũng chính là cơ hội cô đang được kháng đối ngược lại Cẩn Mai, cô mong muốn bảo rằng không nhiều rời khỏi cô cũng ko nên là loại người dễ dẫn đến ức hiếp. Thế tuy nhiên thiếu hiểu biết sao, cô lúc này lại mong muốn khóc, cô ko biết bản thân đang được nhức mong muốn khóc hoặc tủi nhục mong muốn khóc nữa.

- Cô chẳng làm cái gi cường bạo cả, cũng chẳng làm cái gi sai. Cái sai có một không hai của cô ấy đó là cưới Vũ Phong, tiêu hủy niềm hạnh phúc thân thiện tôi và anh ấy, so với anh Phong cô chỉ là một trong con cái điếm fake tạo ra và nhì mặt mày thôi với biết chưa?

Người Uyển Đình lập cập lẩy bẩy vì thế hãi hãi, nước đôi mắt trong xanh chảy sang trọng nhì mặt mày thái dương, làn tóc cô ươn ướt sũng, mũi đỏ ửng hoe, song môi mím chặt. Cô ko lúc nào nghĩ về bản thân tiếp tục cút tiêu hủy niềm hạnh phúc của những người không giống chứ thưa chi là tiêu hủy niềm hạnh phúc của những người nhưng mà cô kính yêu. Trần Uyển Đình cô sẽ không còn lúc nào thực hiện như vậy.

- Tất cả chỉ là vì mái ấm gia đình ngượng xay nhưng mà thôi.

Giọng cô khàn quánh, nấc lên từng giờ đồng hồ một rõ rệt là xứng đáng thương. Cẩn Mai nhếch mép nở một nụ mỉm cười thâm hiểm, một tay cô tớ vắt lấy ly coffe mát rượi lên, trợn đôi mắt thưa với cô.

- Vậy thì sao cô ko test thực hiện bản thân bị thương làm cho ông của Vũ Phong diệt côn trùng hít sự này đi?

- Cô mong muốn thực hiện gì?

Uyển Đình hãi hãi thấy lúc ly coffe mát rượi đang được kể từ từ tiến bộ lại ngay sát bản thân, Cẩn Mai thời điểm này nhìn cô tớ như quỷ dữ, gằn giọng chanh chua thưa.

- Nếu bên trên mặt mày cô với vệt thâm sẹo thì có lẽ rằng ông của Vũ Phong sẽ không còn mong muốn côn trùng hít sự này được nối tiếp, cô cũng tổn thất cút vẻ rất đẹp yêu thương kiều như yêu quái, vì vậy chẳng nên cuộc sống tiếp tục vô hiệu được một côn trùng nguy cấp hãi như cô sao?

- Mau vứt ra!

Xem thêm: gửi ngài kim chủ sâu không lường được

Uyển Đình rộng lớn giờ đồng hồ, giọng của cô ấy cho những người không giống thấy cô đang được hoảng loạn, hãi hãi cố vùng vẫy bay ngoài Cẩn Mai. Vũ Phong và Minh Hoàng vô chống cũng nghe thấy giờ đồng hồ hét của cô ấy, cả nhì đứng lên rời khỏi coi test.

May mắn là cô còn chút chút sức khỏe bay ngoài bàn tay của Cẩn Mai, cô tớ vùng dậy xua theo đòi cô, đồng thời bại ly coffe tổn thất thăng vày sập về phía Uyển Đình, gót chân cô bị coffe hất vô bám một mảng rộng lớn, còn Cẩn Mai căn bạn dạng chỉ bị cô đẩy té rời khỏi ghế sô trộn, giọt coffe rét rực phun vài ba miếng lí tí lên bàn tay ngà ngọc của cô ấy tớ.

Ấy thế nhưng mà giọng của Cẩn Mai còn la to ra thêm là giọng của cô ấy, với Khi cả doanh nghiệp lớn hoàn toàn có thể nghe được giờ đồng hồ hét chói tai của Cẩn Mai ko chừng.