tỉnh giấc tan mộng người bên gối đã không còn

                                    
                                              

Hơn 11 giờ tối, Tần Duật về lại quê hương.

Anh suy nghĩ giờ này Quách Phương vẫn ngủ rồi. Nhưng ko ngờ cô vẫn như ngày nào là thức White tối đợi anh quay trở lại.

Bạn đang xem: tỉnh giấc tan mộng người bên gối đã không còn

Nhà bữa sáng đèn, cô ngồi trực tiếp sườn lưng trước bàn ăn thịnh biên soạn ko biết vẫn ngồi bại liệt bao lâu. Quách Phương nghe giờ động, xoay đầu nhìn qua quýt huyền quan liêu nhận ra Tần Duật, khóe môi cô bất giác nở nụ mỉm cười.

"Anh về rồi sao?"

Quách Phương bước cho tới toan túa áo khóa ngoài mang lại anh tuy nhiên Tần Duật ko kiêng cữ dè hạn chế lại, tự động bản thân vắt áo khóa ngoài lên cây treo ăn mặc quần áo.

Nụ mỉm cười của cô ý với phần rơi rụng tự động nhiên: "Làm sao vậy, thông thường em vẫn thay cho anh treo ăn mặc quần áo mà?"

"Quách Phương, lúc này vẫn không giống xưa rồi. Cô chớ thực hiện mang lại tôi thấy ngán ghét bỏ đồng thời." Tần Duật nhíu ngươi bước qua quýt người cô.

Quách Phương cúi đầu không nói, siết chặt gấu váy. Cô cho là phụ vương năm vừa qua tình yêu phu nhân ck vốn liếng rất có thể lắc động được anh tuy nhiên Khi Nhan Tĩnh quay trở lại toàn bộ đều trở nên không tên tuổi.

Tần Duật là kẻ vô cùng rét lùng tuy nhiên so với Nhan Tĩnh lại dịu dàng êm ả vô hạn. Cô còn lưu giữ năm lớp 12, Nhan Tĩnh rằng thèm bánh bao nhân đậu đỏ hỏn, cơ hội ngôi trường học tập năm đường phố. Ngày hôm bại liệt, Tần Duật sẵn sàng cút cả nửa ngày còn đứng xếp sản phẩm hóng mua sắm bánh bao mang lại Nhan Tĩnh. Thời điểm đem cái bánh bao bại liệt quay trở lại nó vẫn tồn tại rét hôi hổi, này là chính vì xuyên suốt dọc lối Tần Duật đều coi cái bánh bao bại liệt như báu vật tuy nhiên ấp trong trái tim.

Sau này, Khi Tần Duật kết duyên với cô anh rằng anh quí nhất là bánh bao nhân đậu đỏ hỏn. Nhưng cô biết, Tần Duật ko quí ăn những số tương quan cho tới đậu, chỉ vì như thế Nhan Tĩnh quí nên anh mới nhất quí. Mà Quách Phương mặc dầu rõ rệt sờ sờ vẫn cắm đầu học tập thực hiện bánh bao nhân đậu đỏ hỏn, nhuần nhuyễn đến mức độ bè bạn đều khuyên răn cô banh tiệm.

Chẳng qua quýt Tần Duật chỉ nếm qua quýt một phiên rồi bảo cô chớ thực hiện nữa. Về sau cô vạc hiện tại, Tần Duật từng phiên tan thực hiện đều mua sắm bánh bao nhân đậu đỏ hỏn ở siêu thị năm nào là, với phiên anh ngồi nhập xe cộ vừa miệng nước đôi mắt vừa phải chảy xuống.

Khoảnh xung khắc bại liệt cô ngay tắp lự biết đời này bạn dạng thân thuộc với vì như thế anh thay cho thay đổi vô số cách thức bao nhiêu cũng ko thể thay cho thế địa điểm Nhan Tĩnh trong trái tim anh.

Tình yêu thương đó là ngu ngốc vì vậy. Cố chấp bao phủ lấy một người ko yêu thương bản thân tương tự như bao phủ lấy một cây xương Long, càng ôm càng nhức, máu mê váy đầm đìa tuy nhiên vì như thế nhằm góc nhìn của những người ấy phía về tay một phiên tuy nhiên vạn tiễn đưa xuyên tâm cũng xứng đáng.

Tần Duật tắm hoàn thành bước rời khỏi lại thấy Quách Phương yên lặng tĩnh ngồi ở bàn ăn. Cô lại lên tiếng: "Tần Duật, ăn cơm trắng thôi!"

Tần Duật chất vấn một câu ko liên quan: "Đơn ly thơm cô đã ký kết chưa?"

Quách Phương gượng gạo cười: "Ăn cơm trắng hoàn thành rồi rằng được ko anh. Em đói quá!"

Xem thêm: truyện đừng buông tay anh

Tần Duật tiến thủ cho tới hất sụp đổ mâm cơm trắng bên trên bàn, nước canh lạnh buốt phun nhập chân cô, phỏng rát khiến cho cô cong ngón chân lại.

Một bàn món ăn này cô vẫn hâm cút hâm lại 15 phiên lúc này thì chất lượng rồi không nhất thiết phải hâm nữa.

"Cô ham muốn giở trò gì thế Quách Phương? Cô luyến tiếc chức Tần phu nhân này cho tới vạc điên rồi à? Người tôi ham muốn lấy thực hiện phu nhân ko khi nào là cô, cô hiểu không?" Tần Duật cuồng nộ hét lên với cô. Thái dương anh nổi tràn gân xanh rờn, phân minh là vô nằm trong bất mãn với trò dây dính này của cô ý.

Quách Phương cúi xuống, cẩn trọng tụ lại bao nhiêu miếng vỡ một điểm, tỉnh bơ đáp: "Đơn ly thơm em vẫn kí rồi. Nhưng em với cùng một điều kiện!"

"Điều khiếu nại gì?" Tần Duật nhăn ngươi chất vấn lại.

Quách Phương ko ngấc đầu, cứ vì vậy trả lời: "Cùng em trở nên một song phu nhân ck đích nghĩa trong khoảng bảy ngày." Đợi sau thời điểm xúc cảm trong trái tim bình lắng lại, chắc chắn rằng rằng nước đôi mắt ko rơi cô mới nhất ngấc đầu nhìn anh, hai con mắt tình nhân câu lắc động lòng người: "Chỉ bảy ngày thôi, ko khó khăn chứ ngài Duật?"

Tần Duật trầm dìm nhìn cô anh ham muốn cự tuyệt. Nhưng suy cút suy nghĩ lại cảm nhận thấy tò mò mẫm Quách Phương ham muốn giở trò gì nên vẫn đồng ý với đòi hỏi của cô: "Được thôi."

"Cảm ơn!" Quách Phương tiếp cận lavabo điểm gian ngoan phòng bếp cọ tay, vừa phải cọ vừa phải nói: "À, theo dõi ý đồng đội vẫn phá huỷ bầu rồi. Sau này kết duyên nằm trong Nhan Tĩnh cũng ko cần thiết lo sợ, em dắt con cái mò mẫm anh phụ trách." Thái chừng của cô ý ko đậm ko nhạt nhẽo tương tự như rằng trời thời điểm ngày hôm nay vô cùng rất đẹp, anh ko cần đưa theo dù.

Tần Duật khinh thường thường: "Cô cũng thiệt sự vô cùng thức thời." Anh còn tưởng Quách Phương tiếp tục sinh sống bị tiêu diệt hội tụ lại đứa bé bỏng này. Hóa rời khỏi cô cũng ko yêu thương anh nhiều như anh tưởng. Từ nhỏ chẳng nên cô vẫn sinh sống nghèo khó yếu hèn rồi hoặc sao? Thế nên cô yêu thương anh thuở đầu cũng chỉ vì như thế anh là đại thiếu thốn gia ngôi nhà chúng ta Tần. Người phụ nữ giới này rõ nét là hỏng danh hám lợi.

Số phận thiệt sự vượt lên trước trêu gan, người phụ nữ chất lượng như Nhan Tĩnh mới nhất nên là đái thư Ngô gia mới nhất đích. Nếu ko nên vì như thế Quách Phương, Nhan Tĩnh vì như thế sao không đủ can đảm đương đầu với phụ vương u nuôi cùng theo với áp lực nặng nề kể từ ông nội anh tuy nhiên ném ra nước ngoài?

Tần Duật vô nằm trong bất ngờ tuy nhiên sụp đổ không còn trách cứ nhiệm lên đầu Quách Phương.

"Anh lên buồng ngủ trước cút, em lau chùi và vệ sinh một thời gian rồi lên sau."

Xem thêm: hoàn khố thế tử phi

Nghe vậy, Tần Duật cũng ko thèm nhiều điều với cô, thản nhiên về buồng ngủ. Đợi bóng hình Tần Duật khuất sau bậc thang, Quách Phương ngay tắp lự chạy hấp tấp vào trong nhà lau chùi, ôm bể cầu ộc thốc ộc túa. Cả thời nay cô ko nên ăn những gì loại ộc rời khỏi chỉ mất nước chua.

Cơn buồn ộc ngăn tức thì ngực nằm trong đợt đau bên dưới bụng quặn thắt khiến cho cô mệt nhọc lả người, tương tự như rất có thể rơi rụng mạng bất kể khi nào là.

Quách Phương nhờ vào bể cầu, thở hào hển. Không được, dù vậy nào là cô cũng nên gắng gượng gạo chút tương đối tàn. Cô vẫn hứa với Cao Viễn Thành tuần sau tiếp tục vào viện chữa trị. Không thể nuốt điều với cậu ấy.